Ngay khi Cung Thuỵ Thần quần áo chỉnh tề chuẩn bị mở cửa ra ngoài, Lăng
Nhược Tịch đột nhiên bừng tỉnh, cô nhào đến ôm anh thật chặt từ phía
sau. Cô linh cảm được chỉ cần hôm anh bước qua cánh cửa này, thì về sau
sẽ là những ngày tháng lạnh nhạt nhau như trước, thậm chí là còn tệ hơn
nữa, cho nên cô nhất định không cho anh đi.
“Buông ra.” Cung Thuỵ Thần hơi sửng sốt khi bị cô ôm chặt, lập tức đứng lại, nhưng anh vẫn lạnh lùng.
“Thuỵ Thần… Em sai rồi…” Lăng Nhược Tịch chẳng những không buông mà còn ôm anh chặt hơn nữa.
“Hừ….” Cung Thuỵ Thần hừ lạnh, nắm cổ tay cô muốn gỡ ra, anh đang đau lòng, cho nên dù cô có nhận sai cũng vô dụng.
“Ông xã… Em sai rồi…” Lăng Nhược Tịch cố nhịn đau, sống chết cũng không
buông, vội vàng hét lên: “Không phải em muốn ly hôn, chỉ là em không có
lòng tin, anh là người xuất sắc như vậy, em cảm thấy mình không xứng, em sợ có một ngày anh sẽ không còn quan tâm em nữa.”
Đúng là nói
láo! Trước khi cưới thì bỏ trốn, đêm tân hôn thì dùng kéo đâm anh, cưới
hơn một tháng vẫn luôn lạnh nhạt hờ hững với anh, là bởi vì anh xuất
sắc, còn cô thấy mình không xứng sao? Lời này nói ra, chỉ có kẻ ngốc mới tin! Cung Thuỵ Thần cười giễu, có điều lực kéo tay cô đã nhẹ hơn, anh
cũng muốn nghe thử xem cô tự bào chữa như thế nào.
Đau đớn trêи
tay đã biến mất, Lăng Nhược Tịch biết lời giải thích này đã lọt tai anh, thế nên cả người cô dán xát lên anh, khuôn mặt cọ cọ trêи lưng anh, nói ra những lời sâu kín trong lòng: “Khi biết em phải kết hôn với anh, em
đã phản đối kịch liệt, bởi vì đó là hôn nhân không tình yêu, khiến em có cảm giác mình chỉ là món hàng, bởi vì quyền lợi mà bị ba bán đi, em
không muốn như thế nên đã bỏ trốn. Đến khi không còn trốn được nữa, em
chỉ còn lại sự giận dữ, giận dữ vì bản thân mình sao lại không có năng
lực, dễ dàng chịu khuất phục như vậy, mà anh khi đó gần gũi với em nhất
cho nên mới thành chỗ trút giận của em. Dần dần em nhận ra điểm tốt của
anh, em bắt đầu tự ti, anh là người xuất sắc như vậy, còn em quá đỗi
bình thường, liệu anh có thích em hay không? Nếu có một ngày, quan hệ
quyền lợi giữa chúng ta không còn, anh có ghét bỏ em hay không quan tâm
em nữa hay không? Em sợ, sợ một ngày nào đó anh không cần em nữa, mà em
thì chẳng có gì, em sợ quãng đời sau này của em sẽ khốn khổ, Thuỵ Thần…
Em rất sợ…”
Lời nói của cô liên tục không dừng, giống như dây leo nhỏ, lẳng lặng quấn lấy trái tim anh, câu cuối cùng “Thuỵ Thần.. Em rất sợ..” kia dường như quấn càng thêm chặt, nhất thời thít chặt trái tim
anh, đau đớn không chịu nổi.
Cung Thuỵ Thần hít sâu một hơi, xoay người lại ôm cô vào lòng, anh hôn lên đỉnh đầu của cô, dịu dàng nói:
“Đồ ngốc, chỉ cần là em, nhất định anh sẽ không chán ghét.”
Lời
nói của anh không rõ ràng, nhưng Lăng Nhược Tịch dường như có thể hiểu
ý: Chỉ cần là em, anh sẽ thích, chỉ cần là em, anh sẽ không ghét bỏ, sẽ
không có chuyện không muốn em. Anh như vậy, có phải là đang tỏ tình
không? Lăng Nhược Tịch vui đến mức muốn rơi nước mắt, vùi đầu vào ngực
của anh nghẹn ngào không nói thành lời.
Hồi lâu, cô cuối cùng
cũng nhớ đến nguyên nhân dẫn đến cuộc cãi vã này, anh nói cô ích kỷ, chỉ nghĩ cho bản thân. Cô đã suy nghĩ thật nông cạn rồi, chỉ lo tìm cách
bán được quần áo đi, không nghĩ đến chuyện làm như thế sẽ khiến anh khó
chịu. Đường đường là phu nhân tổng giám đốc mà phải bán quần áo của mình cho nhân viên của anh, chuyện này hẳn đã làm anh rất mất mặt.
Cô ngẩng đầu, cẩn thận hỏi anh: “Có phải em làm anh mất mặt lắm đúng không?”
Cung Thuỵ Thần thở dài, hôn lên trán cô: “Bỏ đi, sau này em đừng làm thế
nữa, còn lại cứ để anh xử lý.” Tuy hành vi ngu ngốc này của cô khiến cho nội bộ công ty có lời đồn đãi, nói phu nhân bán quần áo của mình đi
chắc chắn là vì tài chính của công ty đang gặp vấn đề nghiêm trọng, có
nguy cơ phá sản.
Bởi vì… Lời đồn đãi này có ảnh hưởng đến giá trị cổ phiếu của công ty, mặc dù chỉ là tạm thời, nhưng nếu chuyện này để
cho ba anh biết được, anh cũng biết giải thích thế nào để ba đừng tức
giận với cô. Nhìn thấy dáng vẻ áy náy của cô, anh thật sự không đành
lòng trách mắng, thậm chí cũng không nói ra những chuyện này để tránh cô tự trách. Bỏ đi, chuyện này cứ để mình anh chịu phiền não, còn cô chỉ
cần ở bên cạnh anh, vui vẻ vô tư là được.
“Ừm.” Mặc dù anh không
mắng cô, nhưng trong lòng cô lại thấy không dễ chịu, cô giật giật vạt áo của anh hỏi: “Nếu không, em mang tiền trả lại cho mấy cô ấy, nói quần
áo với giày dép là phúc lợi của công ty có được không?”
“Được
rồi, đừng suy nghĩ nữa, để anh xử lý là được, chúng ta xuống dưới ăn cơm đi.” Cung Thuỵ Thần sợ cô tiếp tục dây dưa vấn đề này, thế nên lảng
sang chuyện khác, nắm tay cô xuống lầu ăn cơm.
Khi ăn cơm, Lăng
Nhược Tịch vì hổ thẹn trong lòng, cho nên rất dịu dàng săn sóc, nào là
gắp thức ăn, nào là múc canh cho anh, khiến cho ba mẹ Cung phải đưa mắt
nhìn. Cung Thuỵ Thần cũng không nói gì, chỉ im lặng hưởng thụ sự hầu hạ
của cô, nếu như vậy có thể làm cô cảm thấy tốt hơn thì cứ mặc kệ cô là
được.
Ăn cơm xong, Cung Thuỵ Thần bị ba Cung gọi đến phòng sách,
vừa vào cửa, ba Cung đã nhíu mày, sắc mặt khó coi quát khẽ: “Thế nào,
con định vẫn định giấu ba hả?”
Cung Thuỵ Thần thầm kêu xong rồi,
tin tức sao lan truyền quá nhanh vậy, chiều nay anh mới biết được, tối
đến ba cũng đã biết, anh còn chưa nghĩ ra cách để chống chế, chỉ có thể
cắn răng lên tiếng xin xỏ cho vợ: “Ba, vợ con còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, đây cũng không phải là chuyện lớn gì chỉ là bị người có ý xấu lợi dụng, ba đừng tức giận với cô ấy. Chuyện này cứ để con giải quyết.”
“Còn nhỏ, không hiểu chuyện?” Ba Cung nghe vậy, chau mày, trầm giọng nói:
“Vậy thì ly hôn nhanh đi, tìm người nào lớn tuổi lại hiểu chuyện mà
cưới. Còn cái hạng mục hợp tác với nhà họ Lăng, con nói với Lăng Chí
Cương có muốn làm không, nếu không thì chút tiền đó chúng ta bồi thường
được, còn về hôn nhân, nhìn ông ta dạy con gái thế nào, còn tính toán
cái gì.”
Cung Thuỵ Thần nghe ba mình nói vậy, trong lòng không
vui, anh thẳng lưng, dùng ánh mắt kiên định nói: “Ba, con đã nói rồi,
người con cưới là cô ấy. Không liên quan gì đến nhà họ Lăng, bây giờ cô ấy là vợ con, con sẽ không ly hôn, nếu như ba mẹ không thích nhìn thấy
vợ con, thì vợ chồng con sẽ ra ngoài sống riêng.”
Ông Cung nghe
xong lập tức giận tím mặt, đứng dậy đá anh một cái, làm anh va vào
tường, ôm ngực không thẳng lưng được. Cung Thuỵ Thần biết một đạp này
cũng không oan, vì cô làm sai trước, bị ba mắng vài câu cũng đúng, nhưng có người ở trước mặt anh nói cô không tốt, anh không chịu được, trong
phút chốc lại nói ra những lời này, thật sự là điên rồi.
Ông Cung thấy con trai hồi lâu không đứng dậy được, có chút không đành lòng, lại nghĩ đến những lời nói hồ đồ vừa rồi của con trai, không khỏi buồn bực, chỉ mắng vài câu: “Nhìn anh đi, thật không có tiền đồ, bị một con nhóc
làm cho điên đảo thần hồn, bây giờ cũng chỉ mới cưới chưa bao lâu, lại
bảo vệ như vậy, nói không chừng sớm muộn gì cũng hối hận. Cút, cút ra
ngoài cho tôi, đừng để tôi thấy mặt anh nữa, cút đi…”
Nghe ba
mình trách mắng, anh yên lặng cố gắng đứng dậy, mặt lạnh đi ra ngoài,
đến cửa, trong lòng anh vẫn rất khó chịu, quay đầu lại nói với ông:’Ba, con sai rồi, ba đừng nóng giận, vợ con không hiểu chuyện, con sẽ từ từ
dạy bảo.” Anh nói xong câu này mới mở cửa ra ngoài.
Nghe thấy con trai nhận sai, ông Cung đang rất tức giận lại kinh ngạc, đứa con trai
cao ngạo của ông có khi nào nhận sai, bây giờ vì một con bé mà lại nhận
sai với ông, rốt cuộc chuyện này là tốt hay xấu?
Bất quá con trai quan tâm đến con bé kia làm ông cũng thấy bất ngờ, ông cho rằng con
mình sinh ra đã là người lạnh lùng, đời này cũng sẽ không thật lòng yêu
một người con gái nào, cưới vợ cũng chỉ cưới một người thuận mắt biết
nghe lời, không ngờ nó lại bị con bé nhà họ Lăng kia mê hoặc, nhìn con
bé xinh đẹp thì xinh đẹp thật, nhưng tính tình thì lại kém xa chị gái,
cũng không quá thông minh, cũng không được ngoan ngoãn nghe lời, thằng
nhóc này thế mà lại nhìn trúng nó? Chẳng lẽ, con bé còn có chỗ hơn người mà ông không biết? Xem ra, ông cần phải cẩn thận đánh giá con bé này
một lần nữa.