Ăn cơm tối xong, Cung Thụy Thần lập tức tìm cớ kéo Lăng Nhược Tịch về
phòng, vừa mới đi vào anh đã đẩy cô ngã xuống giường, sau đó bóc sạch
quần áo trêи người cô ra, dùng tay trêu chọc làm cho cô tiết ra một lần, sau đó không biết anh lấy một quả trứng màu hồng ở đâu ra, nhân lúc cô
còn đang mất hồn nhét nó vào bên trong huyệt nhỏ ướt đẫm của cô.
“A… Anh cho cái gì vào vậy… Lấy… Lấy ra… Á a a…..” Bên trong động hoa có
vật lạ làm cho Lăng Nhược Tịch thất kinh, hoảng sợ muốn ngồi dậy xem thử là gì.
Có thể là do cô ngồi dậy, cho nên cảm giác rung rung bên
trong huyệt nhỏ càng thêm rõ ràng, còn bởi vì tư thế của cô thay đổi nên thứ đó càng đi sâu vào trong, từng chút từng chút va chạm liên tục vào
nơi nhạy cảm nhất của cô, tê dại mãnh liệt đục khoét cô, để cho cô không kiềm chế không được nằm xụi lơ trở lại trêи ngực của anh, cô há miệng
thở dốc, đôi mi thanh tú khẽ nhíu lại, đôi mắt đầy quyến rũ mê ly, từng
tiếng rêи rỉ được phát ra làm cho người ta mất hồn: “A.. Không được…
Đừng mà… Không muốn đâu.. A… Anh lấy… Lấy ra đi… A…”
Cung Thụy
Thần nghe thấy tiếng rêи rỉ của cô, nửa thân dưới càng thêm căng phồng,
nhưng anh không muốn kết thúc sự nghiêm phạt lúc này, thế nên anh chỉnh
độ rung của quả trứng đến độ lớn nhất, còn tà ác hơn nữa là lôi kéo sợi
dây bên ngoài, làm cho quả trứng rung di duyển bên trong hành lang thịt
nhạy cảm của cô.
“Á… Đừng mà…A…” Lăng Nhược Tịch gần như điên
cuồng, ngửa đầu kêu rêи từng cơn, hai tay mạnh mẽ ôm lấy cổ Cung Thụy
Thần, nâng nửa người trêи lên kết hợp chặt chẽ cùng động tác của anh, hạ thân lại không ngừng lắc lư.
Cung Thụy Thần bị cô cọ xát đến khó chịu, xoay người đè cô xuống dưới thân, cúi đầu cắn lấy vành tai của
cô, giọng nói khàn đặc: “Sướиɠ không em?”
“Khó chịu… A.. Em không thích… Lấy… Lấy ra…Á…” Tuy là kɧօáϊ cảm cuồn cuộn mãnh liệt bên trong
cơ thể nhưng chút lý trí còn sót lại làm cho Lăng Nhược Tịch cảm thấy
hơi nhục nhã, cô không thích vật trong huyệt nhỏ của mình lúc này, cô
cảm thấy mình không được tôn trọng.
“Cục cưng thích nói dối.”
Nước mật bên dưới thân cô vung vẩy khắp nơi, chỉ chốc lát đã làm cho tay anh ướt nhẹp, còn nói là không thích, đúng là không thành thật mà, Cung Thụy Thần dùng ngón tay bóp chặt hạt châu nhỏ nơi cửa động của cô như
trừng phạt, sau đó hung hăng véo lấy.
“Á……” Trước mặt trở nên
trắng xóa, kϊƈɦ thích mãnh liệt làm cho Lăng Nhược Tịch không chịu nổi,
liều mạng cong eo thon nhỏ lên, rồi khựng lại, cô cảm giác được một
luồng ấm nóng trong cơ thể mình đang ồ ạt tuôn ra, sau đó cô lại kêu lên một tiếng đau đớn, nằm xụi lơ trêи giường, há miệng thở hổn hển.
Do trứng rung còn ở bên trong cơ thể cô quấy rối, cảm giác tê dại và khó
chịu, cô không ngừng vặn vẹo cái ʍôиɠ, nức nở khóc lên. Cung Thụy Thần
cũng không khá gì hơn, ɖu͙ƈ vọng của anh đã kiềm nén đến cực điểm, bàn
tay to của anh tách hai chân cô ra “phụt” một tiếng kéo quả trứng rung
ra ngoài, ném sang bên cạnh, anh ngồi thẳng dậy cởi quần ngủ của mình
ra, chuẩn bị vác súng ra trận.
Nhưng mà hành vi lưu manh này của
anh đã làm cho Lăng Nhược Tịch phản cảm, cô vội vàng dùng dra giường
quấn thân thể mình lại, nhắm phía phòng tắm chạy trốn.
Tên đã lên dây, Cung Thụy Thần nào có thể để cô chạy trốn, duỗi đôi chân dài ra
một cái, nhanh chóng bắt được cô, Lăng Nhược Tịch giữ chặt dra giường
quanh thân, dưới chân lại mất thăng bằng làm cô nhã nhào về phía trước.
“Bụp” một tiếng lăn dài trêи đất. Cũng may thảm lót sàn là loại tốt nhất của một thương hiệu nổi tiếng nên cũng không đau lắm.
Cung Thụy
Thần nhân cơ hội vọt lên tóm lấy cô, Lăng Nhược Tịch lại càng thêm sợ,
vừa hét vừa ba chân bốn cẳng đứng dậy chạy về phía trước: “Đồ lưu manh,
anh đừng đến đây, đừng mà….”
Cô không hét lên còn đỡ, vừa hét lên đã làm cho Cung Thụy Thần bất mãn, anh cong môi nhìn cô cười: Lưu manh
hả? Hôm nay anh sẽ biến danh xưng này thành sự thật.
Cung Thụy
Thần lao lên vài bước rất nhanh đã bắt được cô, không một chút dịu dàng
nào, dùng sức đè cô dưới đất ngay cửa phòng tắm, giữ lấy vật to lớn cứng như sắt bên dưới của mình chầm chậm cọ sát giữa hai chân cô.
“Á… Đồ háo sắc, cứu mạng… Thả em ra…” Lăng Nhược Tịch nằm trong ngực anh ra sức giãy giụa.
Hai mắt Cung Thụy Thần giật giật, háo sắc? Cô gái này, em chơi mãi thành
nghiện có phải không? Có điều, cảm giác này cũng không tệ lắm? Chơi trò
sắm nhân vật cũng có cảm giác mới lạ, làm cho anh cũng có chút nôn nóng
muốn thử, thế là anh tà ác nói ra câu nói mà tên háo sắc nào cũng dùng:
“Em hét đi, hét rách cả cổ cũng không ai đến cứu em đâu.”
“Há…”
Lăng Nhược Tịch nghe xong những lời này lập tức ngây người, quên mất
giãy giụa, mấy lời này sao nghe quen tai quá, nghĩ lại tư thế bây giờ
của hai người, cô đột nhiên cảm thấy buồn cười, trong tích tắc cô nhịn
không được cười ha hả thành tiếng.
Cô cười ngặt nghẽo làm cho
Cung Thụy Thần thẹn quá hóa giận, lúc đầu cô mắng anh là lưu manh, là đồ háo sắc, anh cũng có chút tức giận, khó khăn lắm mới hết lửa giận muốn
cùng cô chơi trò sắm vai đùa bỡn một chút. Cô lại còn cười, cô gái này,
thật sự là thích ăn đòn.
Thế là anh nâng hai chân cô lên, cả người chen vào giữa chân cô, không chút nhẹ nhàng nào cứ thế đâm thẳng vào trong.
“A….” Hành lang chật hẹp mềm mại của cô trong nháy mắt được lấp đầy căng
trướng lên, làm cho Lăng Nhược Tịch quên đi vừa rồi mình còn sống chết
chống cự, cô hưởng thụ ngâm nga kêu rêи rõ to, đóa hoa nhỏ không tự chủ
mấp máy, tựa như nhiệt liệt chào đón cự vật đi vào bên trong, cái ʍôиɠ
nhỏ không kiềm chế cố gắng lắc lư lên xuống.
Bị đóa hoa của cô
ʍút̼ chặt, cảm giác vô cùng sung sướиɠ làm cho Cung Thụy Thần thỏa mãn
gầm lên một tiếng, động tác cố gắng vặn vẹo cái ʍôиɠ của cô là chất kϊƈɦ thích tốt nhất để anh muốn nghiêm khắc chà đạp cô.
Ánh mắt anh
tối lại, nâng hai chân cô quấn chặt eo mình, sau đó anh dùng tay nâng
ʍôиɠ cô lên, nửa thân bên dưới của anh, tựa như được lắp động cơ vừa tàn nhẫn vừa nhanh, va chạm cô một cách kịch liệt.
“Áaa….” Phần đầu
thô lớn của anh đẩy đến tận miệng nhỏ sâu bên trong của cô, làm cho hoa
tâm của cô không còn cách nào khống chế được run rẩy, từng cơn sóng nước ấm nóng từ bên trong miệng nhỏ không ngừng tuôn ra.
“Á… Lưng….
Đau… Anh chậm… Chậm một chút….” Va chạm dữ dội như thế làm cho lưng cô
không ngừng cọ sát vào cánh cửa, khiến cô đau liên hồi.
Tiếng hô
lớn này của cô cuối cùng cũng làm Cung Thụy Thần lấy lại được chút lý
trí, anh dùng sức một chút ôm cô bế lên, xoay người quay về giường lớn,
mỗi một bước chân của anh đi là mỗi một cú va chạm vào trong cô, nhiều
lần anh cũng cố ý đẩy sâu vào tận cùng bên trong động hoa nhạy cảm của
cô, còn chưa đến giường nhưng Lăng Nhược Tịch bị anh đẩy đưa phải tiết
ra mấy lần, toàn thân treo trêи người anh cũng mềm nhũn thành một vũng
nước.
Cung Thụy Thần lại lần nữa đè cô xuống giường, chỉ là anh
quăng cô xuống khá mạnh làm cô nẩy lên vài cái, đương nhiên cũng làm cho vật thô to kia rời ra ngoài, Lăng Nhược Tịch nghi ngờ mở mắt nhìn anh.
Không phải anh còn cứng hay sao? Sao lại rút ra rồi?
Nhưng cô còn chưa nhìn được rõ, anh lại chùn eo xuống cắm thẳng vào, Lăng Nhược Tịch nhạy cảm nhận ra có gì đó không đúng, cái đó của anh dường như còn mang theo vật lạ, mỗi lần đi vào đều nặng nề ma sát nụ hoa châu non mềm nhạy cảm nơi cửa huyệt của cô.
“Á….” Cảm giác sướиɠ kɧօáϊ tựa như
dòng điện truyền khắp toàn thân làm cô tê dại, không thể nào kiềm chế
phải thốt ra thành tiếng.
“Sít…….. Cắn quá chặt. Em cắn chặt một
chút…. Cô gái nhỏ…… Cắn chặt thêm đi….” Cung Thụy Thần bị đóa hoa nhỏ
của cô liên tục co thắt ʍút̼ chặt làm anh vừa sướиɠ vừa đau, anh cắn
chặt răng hít vào một hơi, đột nhiên tăng nhanh tốc độ dùng hết sức đâm
vào rồi rút ra.
“Á… Đừng mà.. Đồ lưu manh… Háo sắc… Anh gắn thêm
cái gì… Á… Không muốn đâu… Rút ra đi… Anh rút ra đi… Áaaa….” Kϊƈɦ thích
quá dữ dội làm cho Lăng Nhược Tịch không chịu nổi, giãy giụa điên cuồng
khóc thét lên.