Ông Xã, Tiếp Chiêu Đi!

Chương 153: Thay Đổi 6




Hai người cứ giằng co như vậy hồi lâu, Cung Thụy Thần thấy cô nhất mực không chịu thay đổi ý định, giống như đã quyết tâm, anh vừa tức vừa gấp, cô cũng không chịu nể nang, thế gian này chắc cũng chỉ có mình cô mới dám uy hiếp anh như vậy, nhưng cố tình anh lại không để ý cứ mặc cô chơi đùa.

Cô không chịu lui bước thì để anh, Cung Thụy Thần có chút suy sụp thở dài nói: “Được, anh đồng ý, anh sẽ cho em thời gian ba tháng” trong lòng cô không thoải mái anh có thể thông cảm, cho cô thời gian để cô thay đổi quyết định, anh cũng thừa dịp này đem những người và sự việc kia giải quyết sạch sẽ.

Lăng Nhược Tịch thấy anh đồng ý mới nhẹ thở ra, thẳng lưng bình tĩnh lại, vuốt thẳng quần áo vừa bị anh vò nhàu nát, từ chối: “Buông ra, trễ lắm rồi, em phải về.”

“Đêm nay đừng về, ở lại có được không?” Cung Thụy Thần nhẹ giọng dụ dỗ, thấy vẻ mặt cô do dự, thở dài lại nói thêm: “Em sắp đi công tác rồi, anh sẽ không được gặp em trong ba tháng, đêm nay ở lại cùng anh có được không?”

Thấy anh nói như vậy, giống như sợ cô bỏ về, Lăng Nhược Tịch mềm lòng, khẽ gật đầu.

Cung Thụy Thần vui sướng mỉm cười, đột ngột ôm ngang lấy cô bế về phòng, Lăng Nhược Tịch giật mình muốn kháng cự, lại nhớ tới đêm nay có thể là đêm cuối cùng của họ, trong lòng đau đớn, cũng dừng giãy giụa, gục đầu dựa vào ngực anh.

Cung Thụy Thần nhè nhàng đặt cô lên giường, sau đó cũng nằm xuống bên cạnh cô.

Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng ấm của anh, cô có chút không tự nhiên xoay người lại, quay lưng về phía anh.

Cung Thụy Thần lập tức nhích tới, từ phía sau ôm chặt cô. Cả người cô chợt căng cứng, nhưng cũng không tránh né, cứ để anh ôm như vậy.

Cung Thụy Thần thấy cô căng thẳng, bây giờ cả việc anh chạm vào cô cũng không muốn, anh thật muốn đem cô đặt dưới thân mình, giống như trước đây, hằng đêm anh giữ chặt lấy cô để cho cô quen với sự đụng chạm của anh rồi cùng anh mây mưa.

Nhưng anh lại sợ cô không muốn, sợ cô ầm ĩ đòi đi, anh đã khó khăn thuyết phục cô ở lại qua đêm, nếu làm vậy sẽ như củi kiếm ba năm đốt một giờ, đành chịu đựng ham muốn chỉ an phận ôm lấy cô thật chặt chứ không làm hành động nào khác.

Thấy anh không làm tới bước nữa, Lăng Nhược Tịch dần trầm tĩnh lại, cô không chán ghét anh cầu hoan nhưng cô sợ mình đã có quyết tâm rời bỏ sẽ lại mềm lòng, chỉ cô mới biết bản thân mình có bao nhiêu luyến tiếc từng cái ôm ấp của anh, có bao nhiêu luyến tiếc sự dịu dàng của anh. Nhưng cô không thể cũng không dám phóng túng bản thân, cô không biết đến cuối cùng là cô đang sợ hãi điều gì, là cô không thể tin tưởng vào anh hay là vào chính bản thân mình.

Hai người cứ như vậy yên lặng nằm trên giường, ai cũng không mở miệng nói điều gì. Qua hồi lâu, Lăng Nhược Tịch cũng không yên được, cô chậm rãi xoay người lại, nhìn anh đang ngủ say, đôi mày kiếm vẫn còn nhíu chặt lại, không kiềm được đưa tay lên vuốt ve giãn ra, liền lóe lên một tia đau lòng, gần đây cô đã khiến anh vất vả, mỗi ngày đều bận công việc còn phải phân tâm lo chuyện của cô.

Cô rất hận, cô hận ông trời sao cho cô sống lại lần nữa, cũng không để cho cô hạnh phúc đầy đủ, chẳng lẽ cho cô sống lại, chính là để cho cô đau khổ thêm một lần.

Sống lại một lần, cô đã hiểu được rất nhiều chuyện, cũng hiểu được cái gì nắm giữ hạnh phúc của cô, đó là đứa con, vì sao không cho cô có một đứa con chứ?

“Thụy Thần, sau này không có em bên cạnh, anh phải sống thật tốt, uống ít thôi, giữ gìn thân thể.” Lăng Nhược Tịch ghé vào tai anh thì thào nói thầm, là dặn dò với anh, là đang nói chính bản thân mình khó mà từ bỏ được.

“Nếu lo lắng cho anh, vì sao không ở bên cạnh anh để tự mình nhắc nhở?” Cung Thụy Thần đột nhiên mở mắt khó hiểu hỏi cô, cô dặn dò như vậy làm cho anh có dự cảm xấu, giống như cô đang chuẩn bị rời xa anh mãi mãi. Anh vẫn nghĩ cô chỉ đang giận anh vì anh không tin cô, lại trong lúc nóng giận nói ra những lời tổn thương cô, ầm ĩ một thời gian, hết giận rồi thôi, bây giờ xem ra còn có chuyện khác nữa. Anh đột nhiên nhớ chuyện cô một mình đến bệnh viện kiểm tra, đúng rồi, sao anh lại quên mất chuyện này, tuy rằng anh không để ý, cô lại không mở miệng nói ra chỉ giữ trong lòng, nói không chừng cô nhóc này lại lo sợ bất an không muốn liên lụy đến anh.

Lăng Nhược Tịch bị anh làm cho hoảng sợ, chột dạ nói: “Em mệt, có chuyện gì ngày mai nói sau.” Nói xong muốn xoay người quay lưng lại với anh.

Cung Thụy Thần vươn tay ôm chặt lấy cô, không cho cô nhúc nhích, tay kia nâng cằm cô lên, mạnh mẽ ra lệnh: “Lăng Nhược Tịch, em nhìn anh, nói cho anh biết, cuối cùng thì em đang nghĩ gì?”

Thắt lưng cô bị anh ôm chặt có chút đau, nhướng mắt vỗ vỗ lên ngực anh: “Em có nghĩ gì đâu, anh mau thả em ra, em mệt, buồn ngủ rồi.”

Cung Thụy Thần bị cô hết nhéo lại đánh làm cho hết nhẫn nại, xoay người đem cô đặt dưới thân, dùng sức nặng thân thể ép cô không thể động, sau đó nhìn cô, chủ động nói ra: “Bé ngốc, em cứ không được tự nhiên như vậy, có phải vì chuyện con cái hay không?”

Nghe anh nói, Lăng Nhược Tịch chấn động, cũng quên chống cự, rũ mắt xuống dưới, có chút ảm đạm nói: “Anh cũng biết.”

Cung Thụy Thần thấy cô đúng vì do chuyện này, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, nghĩ lại mấy ngày nay bị cô tra tấn mất hết sức lực, nhất thời cảm thấy oan uổng đến cực điểm, cúi đầu cắn một cái trên mặt cô cho hả giận, thấy cô mở miệng kêu đau, cũng không để ý nói: “ Không phải tử cung có vấn đề thôi sao, tỷ lệ mang thai thấp hơn bình thường chứ không phải không thể mang thai, chúng ta còn trẻ, cùng lắm thì chúng ta cố gắng nhiều hơn là được, còn về phần em đừng nghĩ đến chuyện ly hôn.” Anh rất là vui vẻ với chuyện cần cố gắng này.

Thấy anh hoàn toàn không lo lắng, Lăng Nhược Tịch không chịu được cãi lại: “Chuyện đó...lỡ như thật sự không có thể nào mang thai được.” Căn bản là không phải tỷ lệ mang thai thấp mà là không thể mang thai.

Đời trước cô kết hôn với Lý Thường mười năm cũng không thể có con, nếu nói tỷ lệ thấp, thật sự cũng đủ thấp rồi.

“Nếu thật sự không thể mang thai, vậy cũng tốt, như vậy cả đời này em chỉ thuộc về mỗi mình anh, không cần sinh củ cải đỏ ra để tranh giành với anh.” Căn bản là Cung Thụy Thần không biết được nếu không có con là chuyện nghiêm trọng cỡ nào, giọng điệu đầy thoải mái.

Lăng Nhược Tịch tuy biết anh còn trẻ sẽ không hiểu được điều đó nên thoải mái nói ra như vậy, trong lòng cô cảm động từng hồi.

Có những lời này của anh là đủ, cô nguyện vì anh mà thử một lần, nếu như cuối cùng cô vẫn không thể mang thai, vậy thì cô sẽ hoàn toàn mất hết hi vọng, nghĩ như vậy cô chủ động ôm lấy cổ anh, sau đó dâng môi hồng lên hôn anh một cái.