Ngày nghỉ rất nhanh qua đi, Lăng Nhược Tịch và
Cung Thụy Thần cũng bắt đầu đi làm, Lăng Nhược Tịch có cảm giác thái độ
Mạc Viễn đối với mình không giống trước, giống như đang tức giận điều gì đó, cái này làm cô trăm mối không lần ra được, không hiểu bản thân mình đã sai điều gì rồi. Hai lần có ý muốn cùng anh nói chuyện rõ ràng nhưng cũng bị Mạc Viễn qua loa cho có lệ. Rất nhanh cô cũng không còn thời
gian để nghĩ đến chuyện này nữa.
Show diễn thời trang
cũng đến gần, các phòng đều tiến vào trạng thái chiến đấu, mẫu trang
phục gửi về tuy nhiều nhưng cũng không thể làm Mạc Viễn hài lòng, đành
phải sửa lại tất cả, Lăng Nhược Tịch bận đến tối khuya, một ngày ngủ
không được mấy giờ.
Cung Thụy Thần bên cạnh nhìn thấy
đau lòng không thôi, ầm ĩ muốn cô thôi việc, nhưng nói gì cô cũng không chịu nghe, hai người bởi vì chuyện này cãi nhau linh tinh, không ai
chịu nhịn ai.
Một ngày lại một ngày trôi qua, đảo mắt
đến ngày khai giảng, nhưng công ty lại bận đến như vậy, tuy rằng cô
không phải là nhân vật quan trọng, công ty không có cô không được.
Nhưng cô là trợ lý của Mạc Viễn, phần lớn công việc là sửa lại bảng
mẫu, mà từ hôm đầu năm đến giờ, tính tình Mạc Viễn càng lúc càng nóng
nảy, đòng nghiệp phòng thiết kế thấy anh là đi đường vòng, người duy
nhất có thể nói chuyện với anh, không bị mắng đến phun cả máu chó thì
chỉ có mình cô.
Cho nên chủ nhiệm phòng thiết kế cố ý
nói với cô, muốn cô xin thêm hai tháng tạm nghỉ học, đợi qua show thời
trang này rồi lại đến trường. Lăng Nhược Tịch nghĩ dù sao khóa học bình thường cũng không nhiều, cô cũng không muốn đi học để nghe lời mỉa mai
châm chọc khiêu khích của bạn học cùng, nên đồng ý.
Không ngờ rằng lúc cô đến phòng giáo vụ xin nghỉ học, chủ nhiệm giáo vụ liền
gọi cô đến văn phòng, sau đó đưa cho cô một sấp ảnh. Lăng Nhược Tịch mở
ra xem thì “bùm” một tiếng nổ tung. Trong ảnh là cô với Mạc Viễn và có cả Cung Thụy Thần.
Hai tấm chụp cô với Mạc Viễn là hôm
cô đến nhà anh, lúc đi vào chỉ là bóng dáng lưng hai người, cô mặc áo
khoác của Mạc Viễn, đang nghiêng mặt nói chuyện cùng anh, có thể thấy rỏ ràng gương mặt cô, cũng may ngọn đèn có vấn đề nên không thấy rỏ mặt
anh.
Tấm còn lại là lúc đi ra, chụp thẳng mặt nhưng có
chút xa, nên cũng không quá rỏ ràng. Nhưng chỉ như vậy cũng đủ làm cô
hoảng sợ, bất luận là người chụp ảnh không biết có mục dích gì, nếu để
cho Cung Thụy Thần thấy được, cũng khiến cho cô giải thích không được.
Mà hai tấm còn lại là chụp với Cung Thụy Thần, thời gian cụ thể thì cô
không nhớ rõ khi nào, nhưng bối cảnh thì đều là dưới lầu nhà cô. Một cái anh ôm cô đi vào, một cái anh ôm cô đi ra.
“Chủ nhiệm, nhưng bức ảnh này đưa đến đây bằng cách nào?” Cô bắt buộc bản thân phải thật bình tĩnh, miễn cưỡng tinh thần hỏi dò.
“Sáng hôm nay có người gửi đến, nghĩ là ai đùa dai, nhưng ở đây có thêm tờ
giấy, nói đích danh cô, còn có cả thời gian xảy ra, địa điểm và cả mối
quan hệ của cô cùng hai người đàn ông trong ảnh kia nói rõ, đây không
giống đang nói bừa,” Chủ nhiệm giáo vụ nói xong đưa cho cô tờ giấy.
Cô nhận lấy giấy xem qua, thật sự là nói rất rõ ràng. Còn thêm cái tiêu đề ‘Nữ sinh viên đêm khuya ra vào nhà cấp trên, là đang dùng quy tác
ngầm?’ bên dưới kí tên ‘sứ giả chính nghĩa bảo toàn quy tắc nội quy
trường học.’
Trong lòng Lăng Nhược Tịch “!” một chút,
giống như đang phân tích bài viết, chẳng lẽ vị sứ giả chính nghĩa này
đang cảnh cáo cô, sẽ đem tin tức này cho phóng viên, nếu là như vậy,
danh dự hai nhà Cung, Lăng sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng, hậu quả thật sự không gánh nổi, Lăng Nhược Tịch trong lòng rối tung, thật sự không biết mình đã đắc tội với ai nữa, đến tột cùng là ai đang muốn chỉnh cô.
“Chủ nhiệm, tôi....” Cô vừa định mở miệng giải thích thì chủ nhiệm đột ngột
có điện thoại gọi đi họp, cho nên chỉ nói lại một câu cho cô trước khi
rời đi “Trường hợp lần này có vẻ nghiêm trọng, hơn nữa cô ở trong thế
không hay, cho nên đề nghị cô tạm thời nghỉ học.’’
Cô
như mất hồn mất vía rời khỏi phòng giáo vụ, đi mà không có mục đích nào, đột nhiên có người gọi tên cô, nhìn lại thì là Lý Thượng.
Lăng Nhược Tịch nhanh chóng thu lại tâm trạng, vẻ mặt đề phòng lui từng bước về sau.
Lý Thượng đến gần cô, sắc mặt không tốt lắm nói: “Lăng Nhược Tịch, cô ra đây với tôi một chút, tôi có lời muốn hỏi cô.”
Cô cảm thấy mình với anh ta không có gì hay ho để nói, lại cảm thấy có lẽ
từ miệng Lý Thượng lại biết được điều gì liên quan đến, vì vậy gật đầu
đồng ý, rồi theo anh ta đến thư viện.
Bởi do ngày đầu
khai giảng nên ít người đến thư viện, nơi này tương đối yên tĩnh. Đi đến một góc, Lý Thượng đột nhiên ngừng lại, xoay người trừng mắt hỏi cô:
“Lăng Nhược Tịch, bởi vì tôi không tiền cho nên cô mới không nhận lời
của tôi sao?”
Nhìn trong đáy mắt anh ta đầy vẻ thù hận,
cô hoảng sợ, cố nén xúc động muốn bỏ chạy, hơi hơi lui về sau, nói:
“Không phải, tôi chỉ cảm thấy chúng ta không hợp, hơn nữa tôi đã có
người thương.”
“Người thương?” Lý Thượng cười châm chọc, nói tiếp: “Tôi thấy cô thích tiền thì có, lúc đầu là Cung thị thiếu
gia, sau là thái tử ‘Thời Trang Hoàn Vũ’ tôi cứ tưởng là cô băng thanh
ngọc khiết, là cô gái đơn thuần, không nghĩ đến cô lại là cái loại đàn
bà đê tiện, chỉ nhận tiền chứ không nhận người.”
Nghe
thấy anh ta sỉ nhục mình, Lăng Nhược Tịch không khỏi tức giận, nhướng
mày, trong giọng nói đầy lạnh lẽo và xa cách: “Bạn học Lý, nếu như tôi
nhớ không lầm thì tôi với anh không có bất cứ quan hệ gì, tôi như thế
nào thì cũng chẳng có liên quan gì đến anh.”
“Không liên quan đến tôi? Tôi theo đuổi cô hai năm, cô lại dùng mặt nạ dối trá để
lừa gạt tình cảm của tôi hai năm, đem tôi ra đùa giỡn. Cô hại tôi bây
giờ thành một trò cười, bọn họ cười tôi vì tôi tương tư cái thứ đê tiện
như cô, cô nói không liên quan tôi sao?” Vẻ mặt Lý Thượng bắt đầu điên
cuồng, anh ta dần dần đến gần Nhược Tịch.
Lăng Nhược
Tịch nhận thấy anh ta dần có chút trở nên không bình thường, sợ hãi lui
về phía sau, mãi đến sau lưng là bức tường lạnh lẽo. Vốn không biết cô
đã bị dồn đến bức tường khi nào.
Lăng Nhược Tịch cảm
thấy linh cảm xấu trong đầu, xoay người muốn bỏ chạy, Lý Thượng sớm đã
có chuẩn bị, dùng cơ thể mạnh mẽ giam chặt cô lên tường.
“Lý Thượng, anh điên rồi, buông tôi ra, mau thả tôi ra, buông ra....Ối”
Lăng Nhược Tịch điên cuồng chống cự, hết đánh lại đá, nhưng thể lực một
cô gái sao so được với đàn ông vốn chênh lệch một trời một vực, cho dù
cô có học võ để phòng thân, nhưng nhiều năm không dùng sớm đã quên, cho
nên Lý Thượng rất nhanh đã khống chế hai tay cô ấn lên đỉnh đầu, sau đó
cúi đầu hung hăng hôn môi cô, kiêu ngạo và giận dữ dùng lưỡi điên cuồng
tiến chiếm lấy miệng cô, một tay cũng không nhàn rỗi, đem quần áo cô xé
nát.
“Hư...” Cảm giác trong miệng làm cho Lăng Nhược
Tịch thấy thật ghê tởm, đụng chạm của anh ta làm cho cô khó chịu, cô xấu hổ, cô giận dữ hung hăng cắn lại, muốn cắt đứt lưỡi anh ta, Lý Thượng
tránh không kịp lưỡi liền bị cô cắn nát, máu đỏ tươi liền chảy đầy khoan miệng.
Lý Thượng thẹn quá hóa giận, buông cô ra, dùng
tay lau máu trên môi, tát cô một cái, thô tục mắng cô: “Đồ đê tiện, ngàn người cỡi vạn người ngồi, giả bộ thanh thuần cái quái gì, không chịu
cho tôi cỡi cũng vì tôi không cho cô tiền thôi. Tiền chứ gì? Cô muốn bao nhiêu, một trăm, hai trăm hay là ba trăm, dâm phụ như cô không biết bao nhiêu gả đàn ông chơi nát, thì giá trị cũng chỉ nhiêu đó mà thôi.” Nói
xong liền rút trong ví ra ba trăm cùng một sấp ảnh ném lên mặt cô: “Tự
mà thưởng thức bộ dáng dâm đãng của mình đi.” Nói xong lập tức xoay
người bỏ đi.
Lăng Nhược Tịch bị gã ta đánh lệch mặt sang một bên, nghe gã nhục mạ, nước mắt vòng quanh nhưng kiên cường không
chịu chảy xuống, trong lòng giận dữ: Gã ta là một tên thối nát, mình
và gã ngay cả một chút quan hệ cũng không có, cho nên không cần để ý hắn ta nói gì, cũng không cần giải thích gì cả. Hôm nay hắn vũ nhục cô,
ngày sau cô sẽ đòi lại gấp đôi.
Mãi đến khi hắn bỏ
đi, cả người cô mới mềm nhũn ngồi phịch xuống đất, suýt bị cưỡng bức làm cho cô sợ hãi cả người phát run, ôm chặt đầu gối, lấy điện thoại ra gọi cho Cung Thụy Thần, nhưng điện thoại gọi thật lâu cũng không ai bắt
máy. Cô vẫn không từ bỏ liên tiếp gọi vài lần nhưng cũng không ai bắt
máy.
Cô lại càng sợ hãi, trong phút chốc liền nhớ đến Mạc Viễn, vì thế liền vội vàng gọi cho anh.
Điện thoại rất nhanh thông, bên kia liền vọng đến giọng nói trầm thấp của
Mạc Viễn, nghe được giọng nói quen thuộc, nước mắt cô cuối cùng cũng
chảy dài, nghẹn ngào nói: “Anh trai, là em, em đang ở trường học, em
đang rất sợ, anh có thể đến đây đón em không?”
Mạc Viễn
nghe như cô đang khóc, trong lòng chùn xuống, ném mấy bản thiết kế cuối
cùng trong tay, vừa trấn an cô vừa lấy chìa khóa chạy bay ra ngoài.
Anh băng qua bao nhiêu cái đèn đỏ, thẳng đường chạy đến trường cô, tìm vài
người hỏi đường mới tìm được chỗ Lăng Nhược Tịch nói, vừa mới đến góc
tường thấy Lăng Nhược Tịch quần áo không chỉnh tề, cuộn mình run rẩy.
Trong lòng Mạc Viễn nhói đau, đột nhiên xúc động muốn giết người.