Cung Thụy Thần cau mày nhìn về phía Lăng Nhược
Tịch, suy nghĩ nên giải thích chuyện này như thế nào, rốt cuộc có nên
nói thẳng với cô không, dáng vẻ thương tâm đau đớn run rẩy của cô đập
vào mắt anh, làm cho lòng anh đau như cắt, không cầm lòng được gọi tên
cô: “Nhược Tịch...”
Anh đưa tay muốn kéo cô ôm vào lòng
để an ủi, liền bị cô hất ra, hết cách đành phải dùng sức cậy mạnh ôm
chặt cô vào ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, dỗ dành: “Nhược Tịch, vợ ơi,
chuyện không phải như em nghĩ đâu, em đừng vội định tội cho anh, cái này rõ ràng là có người giở trò sau lưng, muốn châm ngòi chia rẻ quan hệ
anh với em, em đau lòng khổ sở như vậy, là đã lọt vào cái bẫy của người
ta rồi.”
“Hít...” Lăng Nhược Tịch hít sâu một hơi, ngưng giãy dụa, tự mình ổn định cảm xúc bản thân, mở miệng hỏi anh: “Được,
em sẽ không vội vàng kết tội anh, vậy anh nói thật xem thử, người đàn bà với đứa bé trong ảnh này là ai?”
Cung Thụy Thần đưa cô
đến ngồi xuống trên giường, sau đó kiên trì giải thích:“Người phụ nữ
trong ảnh là Vu Thiến, là đàn em thời đại học của anh, anh với cô ta có
một thời gian qua lại, chưa tốt nghiệp đã chia tay, về sau cũng chưa
từng gặp lại.” Cung Thụy Thần vừa giải thích, vừa cẩn thận nhìn sắc mặt
của vợ, cố gắng đem chuyện này hóa đơn giản một chút, tuy nói với cô
chuyện của quá khứ nhưng cũng không thể đảm bảo được khi cô biết chuyện
thì sẽ để lại nút thắt trong lòng.
Lăng Nhược Tịch im
lặng nghe anh nói, nhìn không ra buồn vui, Cung Thụy Thần đành nói tiếp: “Thời gian trước cô ta đột nhiên đưa đứa bé đến tìm anh, nói rằng vừa
từ nước ngoài trở về, lại còn ly hôn, một mình mang theo con nhỏ, muốn
anh giúp đỡ tìm một công việc. Anh thấy cô ta cũng thật đáng thương, dù
sao cũng không phải chuyện to tát gì, liền nhận lời. Anh thề, anh thật
chính là nhìn thấy cô ta nuôi nấng con nhỏ một mình khó khắn, đối với cô ta anh tuyệt đối không có chút tình cảm nào.” Cung Thụy Thần sợ cô hiểu lầm mình với Vu Thiến tình cảm chưa dứt, liền nhanh chóng giải thích.
“Nói tiếp...” Lăng Nhược Tịch không một chút thay đổi sắc mặt giục anh nói tiếp.
“Sau này, cô ta có mời anh ăn cơm để cảm ơn, anh ngại phiền phức nên không
đi. Sau đó, chính hôm em quay về, anh đột nhiên nhận được điện thoại của cô ta, nói đứa bé phát sốt, nhờ anh giúp đỡ đưa đến bệnh viện, thật sự
không muốn đồng ý, nhưng nghe cô ta khóc đến đáng thương, cũng sợ đứa bé đang sốt cao lại chậm trễ thì không ổn, sau đó sang giúp cô ta đưa đứa
bé đến bệnh viện, chính là như ảnh chụp mà em đã xem, sau khi đưa đến
đó, anh định quay về thì cô ta lại giữ chặt anh không buông, bỗng dưng
còn nói, nói đứa bé là con anh.” Cung Thụy Thần dừng một chút, nhận thấy Lăng Nhược Tịch đang run rẩy, biết lòng cô đang khó chịu, nhưng anh lại không có cách nào, định lừa cô không nói, bây giờ phải nói ra, nếu bây
giờ không thẳng thắn rỏ ràng, anh sợ anh sẽ thật sự mất cô.
Máu chó cỡ nào, thô bỉ cỡ nào, lại cố tình máu chó đến như vậy làm cho tim
cô đau giống như bị dao cắt từng mảnh. Nước mắt Lăng Nhược Tịch lại
không kiềm được tuôn chảy. Anh đã có con với người phụ nữ khác, tuy cô
đã biết đó là chuyện quá khứ, nhưng cô thật không có khả năng rộng lượng đến như vậy để có thể vui vẻ chấp nhận.
“Anh xin lỗi,
Nhược Tịch, anh rất xin lỗi, đều do anh sai, em đánh anh, mắng anh đều
được hết, xin em đừng khóc có được không?” Nhìn cô khóc, lòng anh đau
từng cơn, vừa giúp cô lau nước mắt, vừa nói xin lỗi: “Nhược Tịch, anh
xin lỗi, rất xin lỗi, đối với những chuyện đã xảy ra, anh không thể thay đổi, anh chỉ có thể nói với em lời xin lỗi, đứa bé kia, anh đã nghĩ sẽ
xét nghiệm DNA, vì anh không tin đó là con anh, nếu như không phải,
chuyện như vậy đầu đuôi là âm mưu, anh sẽ đều tra rỏ ràng, làm cho người bày trò trả giá thật lớn. Cho dù vạn nhất nó có là con anh thật sự đi
nữa, anh cũng không mang nó về nhà, anh sẽ đem mẹ con họ đưa ra nước
ngoài, về sau em cũng sẽ không gặp lại, em coi như đứa bé đó không hề
tồn tại có được không?”
Vu Thiến từng nói đứa bé là con
anh, ngày hôm sau còn lấy xét nghiệm DNA chứng minh, làm cho anh không
thể không tin được đứa nhỏ là con ruột của mình, trong thời gian đó, anh vừa sợ vừa giận, chưa nghĩ được gì, chỉ thầm nghĩ trước giấu Lăng Nhược Tịch, xem trọng bệnh của đứa bé, lại phải mau chóng đưa họ ra nước
ngoài.
Nhưng thời gian gần đây, anh lại thấy mọi chuyện
không có vẻ đơn giản như vậy, Vu Thiến trăm phương ngàn kế muốn phá rối, luôn vào đúng lúc anh ở cùng một chỗ với Lăng Nhược Tịch gọi điện cho
anh, anh từng cảnh cáo cô ta vài lần, nói nếu như chuyện để Nhược Tịch
biết được, thì cả một xu cô ta cũng không thể nhận được, sau đó cô ta có chút thu mình lại, nhưng không quá vài ngày lại có chiêu mới, để cho
đứa bé gọi điện thoại cho anh, hoặc tìm lý do để anh đến đó, giữ anh ở
lại qua đêm, sau đó không ngừng gạ gẫm anh, vội vàng muốn cùng anh xảy
ra quan hệ, anh cảm thấy chuyện có chút không đúng, giống như có âm mưu
sắp đặt, vì thế liền lấy tóc của đứa bé đi làm xét nghiệm DNA một lần
nữa, hai ngày sau có kết quả, không nghĩ tới cô ta ngay lúc quan trọng
này lại thông qua bưu điện gửi ảnh đến, làm cho anh càng thêm chắc chắn, đây nhất định là âm mưu.
“Em không biết, không nên hỏi
em, em không biết cái gì hết. Em muốn đi ngủ, đúng, em muốn đi ngủ, ngủ
rồi thì cũng sẽ không suy nghĩ.” Hiện tại Lăng Nhược Tịch không nghe lọt tai được bất cứ thứ gì, chỉ cảm thấy đầu ong ong, rất đau, cô lựa chọn
trốn tránh, bèn đẩy Cung Thụy Thần ra, nhắm mắt ngã xuống giường, cố
gắng làm cho bản thân chìm vào giấc ngủ.
Nhìn cô nằm
trên giường, đưa lưng về phía mình, thân thể vẫn còn run run, khóc không thành lời, Cung Thụy Thần chỉ biết thở dài, giúp cô đắp chăn thật tốt,
sau đó cúi đầu hôn lên trán cô, dịu dàng nói “Vậy em ngủ trước đi, cái
gì cũng không cần nghĩ đến, tất cả cứ giao cho anh là được.”
Lăng Nhược Tịch nhắm mắt lại “Dạ...” Một tiếng, xem như gật đầu, nhưng nước mắt không thể không trào ra, Cung Thụy Thần nhìn thấy không khỏi đau
lòng, vỗ vỗ lưng cô như dỗ đứa bé, dỗ một hồi lâu, cô vì khóc mệt cho
nên cũng chìm vào giấc ngủ.
Nhìn gương mặt khi ngủ vẫn
đầy nước mắt của cô, Cung Thụy Thần lại đau lòng, lại bất đắc dĩ, cuối
cũng tất cả liền hóa thành tiếng thở dài, sau đó cầm di động ra ngoài
gọi đi, anh muốn đem những chuyện này làm cho rõ ràng, bắt được người
phía sau, sau đó để cho người đó chậm rãi biết được mùi vị đau khổ như
thế nào.