"Không cần, anh rút ra ngoài đi." Lăng Nhược Tịch ăn nhiều muốn mệt, biết lời anh nói lúc này không thể tin được, vì vậy
bắt đầu giãy dụa không cho anh làm tới.
Cung Thụy Thần
như súng đã lên nòng làm sao có thể dừng lại, thấy cô không chịu ngoan
ngoãn nghe lời, đành nắm lấy đôi tay nhỏ bé đang vung vẫy lung tung kéo
lên trên đầu, sau đó nâng người mạnh mẽ chiếm đoạt cô.
"A... A... A... A a a..." Lăng Nhược Tịch bị anh đâm sâu vào tận cùng bên
trong huyệt động, ngâm nga một tiếng thật dài rồi tiết ra dòng nước
trong suốt.
Cung Thụy Thần nhân lúc cô đang mền nhũn vì
vừa đạt sảng khoái, vội vàng rút gậy th*t đang sưng nóng ra ngoài, lật
người cô lại, đưa lưng cô nằm nghiêng về phía mình. Anh ở phía sau ôm
lấy cô, tay đưa ra phía trước ôm trọn bồ đào mọng nước xoa nắn mãnh
liệt, một tay nâng chân cô lên, từ phía sau đi vào, nhẹ nhàng chui vào
mật động.
Cung Thụy Thần hiếm khi giữ lời hứa, động tác
thật sự rất nhẹ nhàng, chín cạn một sâu, đùa nghịch thân thể cô. Không
bao lâu, Lăng Nhược Tịch cảm thấy thỏa mãn rên rỉ nho nhỏ.
"Sướng không? Hử?" Cung Thụy Thần mút lấy làn da non mịn trên vai cô, nói lời trêu chọc.
Hưởng thụ dịu dàng khó có được khi trên giường của anh, Lăng Nhược Tịch mơ
màng đôi mắt "Ưm" một tiếng cũng không chú ý đến sự đùa bỡn của anh.
Cung Thụy Thần cưng chìu hôn xuống lưng cô, không ngừng di chuyển thắt lưng
mang cô đến thiên đường một lần nữa, sau đó anh cúi đầu cắn lấy lỗ tai
cô: “Cục cưng, lần này có đủ nhẹ nhàng hay không?”
"Có..." Lăng Nhược Tịch cả người mềm nhũn dựa vào lòng anh, trả lời yếu ớt.
"Ông xã được không?" Cung Thụy Thần tiếp tục hỏi
"Được..." Từng cơn sóng sung sướng liên tục đưa đến làm cho cô mệt muốn chết,
Hiện tại cô chỉ muốn đi ngủ, nhưng mà, cái hung khí kia vẫn chôn trong
huyệt nhỏ nhà cô, đột ngột nhúc nhích đỉnh đầu, làm cô sợ sệt: “Đừng,
đừng động mà anh, xin anh đó, em buồn ngủ lắm rồi.”
"Cục
cưng, em muốn ngủ thì cũng phải để ông xã em thỏa mãn trước có phải hay
không?" Cung Thụy Thần trầm giọng bên tai cô. Sau đó đưa tay nâng cô
dậy, đặt cô ngồi trên thân mình.
"Ưm..." Lăng Nhược Tịch
cả người bủn rủn, không hề có chút phản kháng, chỉ có thể rưng rưng nước mắt, nuốt lấy cái phân thân vừa to vừa dài kia của anh, hung khí ép cô
muốn chết đi sống lại.
Lăng Nhược Tịch mới ngồi xuống,
bụng dưới theo bản năng co rút lại, huyệt nhỏ non mịn đầy mẫn cảm lập
tức siết chặt nuốt lấy anh.
"Cục cưng, miệng nhỏ bên dưới của em thật tham ăn, lại muốn nuốt trọn anh rồi.” Cung Thụy Thần bị cô
hút chặt có chút đau, nặng nề thở gấp hôn lên môi cô, sau đó nâng người
cô lên cao, rồi buông tay thả mạnh cô xuống.
"Á..." Lăng
Nhược Tịch căng cứng người, lại nuốt trọn gốc rể to lớn của anh vào
trong, tiểu huyệt trướng căng như muốn nứt ra, anh đâm quá sâu, đánh
thẳng vào tử cung làm cho cô đau nhói.
"A... Sâu quá..."
Hay tay Lăng Nhược Tịch chống trên vai anh, lắc lư lên xuống cùng anh,
mông nhỏ lại bị anh giữ chặt, tay to ôm lấy eo cô, nhấc cô lên xuống,
buộc cô theo động tác của anh mà cắn nuốt cái cực to nóng kia không
ngừng.
"Á... Á... A…” Cô lại run rẩy ngẩng đầu lên, cúi
đầu xuống nặng nề rên rỉ, sau đó hai tay ôm lấy bờ vai anh thật chặt,
đây là nơi níu giữ lấy cơ thể đang cố nhận lấy từng cơn sóng tình dục
anh mang tới của cô, cái sau càng mạnh mẽ hơn cái trước.
Cả người Lăng Nhược Tịch nóng lên, da thịt ướt át xinh đẹp mê người, đầy
đặn trước ngực không ngừng lên xuống theo từng cái thúc đẩy của anh,
nhìn thấy lại càng khiến anh kích thích hơn, anh bèn cúi đầu ngậm lấy
đỉnh nhũ đỏ bừng kia, tùy ý cắn cắn, bên dưới dần dần không thể xử lý
được lực đưa đẩy, hung hăng thúc mạnh vào hơn nữa, làm cho cơ thể cô
không ngừng bị đẩy lên” Phạch, phạch, phạch” Âm thanh va chạm thân thể
vang lên dồn dập, làm người rên rỉ mỗi lúc một nhanh.
"Hưm, Hưm, anh chậm lại đi mà, chậm thôi, chậm một chút… Ôi mạnh quá, á … ôi
ôi không muốn mà… hưm hưm…” Tiểu huyệt bị anh đóng chiếm vừa đau, vừa
xót lại vừa trướng căng, cứ mỗi lần anh hung hăng đánh vào cô lại thét
chói tai, không ngừng.
"Cục cưng... Hừ..." Dần dần trong
cổ họng của anh cũng khẽ rên ra tiếng hừ hừ khan đục, hai tay giữ lấy
cánh mông trắng nõn, nhấn mạnh xuống dưới, để cho vật to lớn kia cùng
tiểu huyệt của cô hòa làm một ở nơi sâu nhất, lại mạnh mẽ hung hăng thúc đẩy nhiều lần, trong tiếng rên rỉ nỉ non của cô, tùng đợt từng đợt
trắng đục nóng hổi bắn thẳng vào tử cung cô.
"A~~~~” Lăng Nhược Tịch được anh lắp đầy nóng hổi, ngửa đầu ra phía sau, rồi nằm xụi lơ xuống, dựa vào lòng anh thiếp đi, cứ vậy rơi vào hôn mê.
Cung Thụy Thần cuối cùng cũng thỏa mãn, vẫn ôm cô trong tư thế mất hồn này,
hô hấp bình phục, anh cúi xuống hôn lên mặt cô, lại nhận ra cô đã ngủ
thiếp đi, không khỏi lắc đầu, âm thầm quyết định sau chuyến công tác
này, nhất định phải bồi bổ thân thể cô thật tốt, thể lực thế này đúng là quá kém.
Vốn muốn nói với cô mấy lời, lại thấy cô ngủ
thiếp đi, anh không đành lòng đánh thức,anh xoa xoa cái mông trắng nõn
của cô, sau đó nâng cô lên, rút chính mình rời khỏi cơ thể cô.
Nhưng chợt nhớ đến đều gì, vừa rút ra một chút anh vội đẩy vào lại, chôn mình ở nơi non mềm đó một lần nữa. Cứ thế kéo dài tư thế ân ái này, anh đặt
cô xuống giường.Vùi đầu vào ngực cô, ngửi lấy mùi hương thơm ngát rất
đặc biệt chỉ thuộc về cô, anh cảm thấy rất mỹ mãn di vào giấc ngủ.
"Ưm..." Cảm giác nhũ hoa đau nhói, Lăng Nhược Tịch từ trong giấc ngủ say bừng
thức dậy, vừa mở mắt đã thấy một cái đầu đen nhánh đang vùi vào ngực
mình, say sưa mút lấy nhũ hoa như một đứa bé.
Biết anh
lại chơi xấu, hồi đêm bị anh ép buộc đến khuya, bây giờ cô còn ngủ chưa
đủ, ăn chưa được, đã thê cả người còn đau nhức, không nhấc lên nổi, cô
không thèm quan tâm anh, đưa tay đẩy người ra: "Đau quá... Anh nhả ra đi..."
Cung Thụy Thần nghe vậy ngẩng đầu lên, nhìn cô toét miệng cười một cái: "Cục cưng, em dậy rôi, chúng ta làm tiếp một lần
nữa đi, nghỉ ngơi như vậy chắc là đủ rồi.” Nói xong anh vội vàng lao
xuống, đưa đỉnh đầu dục vọng toàn bộ đi vào.
"Ưm..." Một
chút trướng đau nơi sâu trong hoa huy*t truyền đến, Lăng Nhược Tịch nhịn không được thốt ra thành lời, dùng sức bấu chặt vai anh: "Còn sưng mà,
đau chết mất, anh rút ra đi."
"Ngoan, cục cưng nhịn một
chút, ông xã sắp phải về rồi, chúng ta sẽ nhiều ngày không được gặp
nhau, để ông xã thương em nhiều thêm chút nữa đi.” Cung Thụy Thần nhẹ
động, dỗ dành cô. Nghe anh nói sắp về, lòng cô liền đau đớn, ngừng giãy
dụa, ôm lấy anh, có chút mất mát hỏi “Anh về nhanh như vậy, sao anh còn
tới làm gì?”
"Em còn dám nói!" Nhắc đến chuyện này anh
càng giận, mạnh mẽ tách chân cô ra, nhanh chóng rút ra rồi lại hung hăng đưa vào quấy đảo hoa huy*t của cô, quy đầu lập tức vọt thẳng vào tử
cung.
"A ──" Lăng Nhược Tịch nửa người trên cong như cánh cung, yêu kiều rên rỉ thành tiếng.
Cung Thụy Thần nhanh rút ra lại hung hăng đưa vào, một lần lại một lần khai
phá động hoa, đưa vật thô to nóng rực đánh thẳng vào tử cung cô.