“À, mà ba cứ yên tâm đi.
Con chẳng làm chuyện gì đi quá giới hạn đâu”.
Cô nở một nụ cười thách thức đầy quỷ dị khiến tâm của hai mẹ con Tịnh Nhã run lên.
Cái con ranh này lại muốn làm gì nữa đây, mình đã nắm chắc thành công trong tay rồi thì sợ gì nó.
“Được rồi, đi lên phòng đi”.
Ông ta cũng không hề gọi cô lại ăn sáng, aizz, thật là…
Nhưng khi đi lên, đứng tựa trên lan can, cô lại thấy một cảnh tượng mà bao năm qua mỗi khi nhìn thấy lồng ngực cô lại khó chịu, đè nén.
Vi Thanh Trì ôm Vi Linh Đan mà vỗ về xoa đầu, khuôn mặt từ ái, ánh mắt yêu thương mà nó chưa bao giờ giành cho cô.
Vi gia được như ngày hôm nay đều là nhờ vào mẹ cô, một tay bà gầy dựng nên công ty, lôi kéo các nhà đầu tư, dải nắng dầm mưa mới được như thế, nhưng mẹ cô vừa chết thì Vi Thanh Trì lại không đợi được mà rước Tịnh Nhã cùng đứa con gái riêng của họ, lớn hơn cô một tuổi trở về.
Tịnh Nhã ngước khuôn mặt đắc ý lên nhìn cô, cười khiêu khích.
Cô chỉ biết cười nhạt rồi quay đi.
Có nhiều lúc cô thực sự nghĩ rằng, Vi Thanh Trì… không phải là ba ruột của cô nhưng cô lại không có can đảm tự mình điều tra chân tướng và cả việc mẹ cô làm sao mà chết nữa, cô sợ… sợ người thân duy nhất của cô dù ông ta không hề quan tâm cô nhưng cũng còn hơn là một mình cô độc trên cõi đời này.
Bước vào phòng, thả thân thể mệt mỏi nằm xuống chiếc giường êm ái nhưng lại lạnh lẽo.
Cô nằm co ro lại, tay cằm chiếc cúc áo có phần cũ kĩ, nhưng nếu nhìn kĩ thêm một lát thì sẽ phải giật mình.
Chiếc cúc áo này được làm từ kim cương, điêu khắc tinh tế, nó chỉ nhỏ bằng một nửa lóng tay nên việc làm ra một chiếc tinh tế như vậy lại là cả một quá trình gian nan.
Nhưng đó không phải là vấn đề, vấn đề là ở chiếc cúc áo đó được làm từ kim cương là kim cương đó.
Nên chú nhân của nó hẳn là rất giàu có đi.
“Anh trai nhỏ, chừng nào anh mới quay lại đón Hy Hy đây”.
Cô lẩm bẩm, rồi thiếp đi.
Trong giấc mơ, cô bỗng trở lại thời thơ bé, lúc cô vừa tròn 8 tuổi.
Lúc đấy Vi gia vẫn chưa được như bây giờ, mẹ cô vẫn còn sống.
Khuôn mặt xinh đẹp, thanh thuần của mẹ cô hiện rõ đập vào mắt cô khiến cô cười vui vẻ nhào vào lòng mẹ.
“Mẹ, Hy Hy sau này nhất định cũng sẽ trở nên thực xinh đẹp, tài giỏi như mẹ”.
Bé con cười híp mắt.
“Ừm, hôm nay Hy Hy đi chơi có vui không?”.
Giai Kỳ vuốt vuốt tóc mai của con gái.
“Vui ạ.
Hôm nay con gặp được một anh trai rất rất đẹp trai, siêu siêu tốt bụng luôn a”.
Bé con cười đến vui vẻ.
“Ranh con, mới bây lớn mà đã hám trai như thế”.
Giai Kỳ cười cười dí yêu vào đầu con gái.
“A, nhưng mà anh ấy lại quên chưa nói tên cho con rồi”.
Cô bé nhăn mày khuôn mặt bỗng xụ xuống.
“Nhưng mà ngày mai chắc con sẽ được gặp lại anh trai nhỏ đó nhanh thôi”.
Cô bé vân vê chiếc cúc áo lúc ban nãy anh trai nhỏ đi làm rơi mất.
Nhìn chiếc cúc áo Giai Kỳ cười khẽ, chiếc cúc áo đó thì cũng chỉ có…
Lại chuyển cảnh mộng, Vi Hy ngồi tại chỗ hôm qua hai người gặp mặt, chơi đùa.
Nhưng đợi mãi vẫn không thấy anh trai nhỏ đâu, cô bé liền hụt hẫng lê bước đi về.
Cúi gầm mặt bước đi, nhưng lại đụng phải một đôi chân thon dài.
Giọng nói êm dịu của anh trai nhỏ vang lên, vì anh ấy chỉ lớn hơn cô 7 tuổi nên cô mới gọi anh là anh trai nhỏ.
“Đợi anh sao?”
Cô ngước khuôn mặt nhỏ bé lên nhìn nhưng lại không thể nào nhìn kĩ được khuôn mặt anh.
Cô cố nheo mắt nhìn, lại nghe thấy anh nói.
“Anh tên là… Hãy nhớ đấy nhé”.
Chỉ thấy môi anh mấp máy không rõ, nhiều lần cô cố gắng nhớ lại thật kĩ khuôn mặt cùng tên của anh nhưng vẫn là không được.
Cô giật mình tỉnh giấc, mồ hôi nhễ nhại.
Nhìn lên đồng hồ, cô đã ngủ 3 tiếng đồng hồ rồi.
Có lẽ bây giờ người trong nhà cũng đã ai đi làm việc nấy hết rồi.
Cô liền đi tắm rửa, thay đồ, chuẩn bị ra ngoài một chuyến.