Ông Xã Thực Tập

Chương 60: Chương 60






Chương 60: Ngọt ngào như thế
“Tiểu Chân, anh cảm thấy em mạnh mẽ hơn anh nhiều.” Bắc Đường như đúng mà lại sai tán dương Viêm Chân, sắc mặt Viêm Liệt càng thêm mất tự nhiên, anh cầm tay Bắc Đường Yên, cha mẹ và em trai đều đang nh́n bọn họ, anh cũng nghiêm chỉnh nói ra những lời này.
“Khụ, cái này, tôi. . . . .” Cha Viêm muốn nói một chuyện, nhưng ông không biết nên xưng hô với Bắc Đường Yên như thế nào.
“Bác trai, bác cứ gọi con là Yên nhi đi, cha mẹ con đều gọi con như vậy.” Bắc Đường Yên ngoan ngoăn tiếp lời cha Viêm.
“Ừm, Yên nhi, các con có tính toán ǵ hay không, bác nghe tiểu Liệt nói các con ở cùng một chỗ?” Cha Viêm cũng là một người đàn hoàng, vừa mới hỏi th́ vẻ mặt cũng có chút hồng mất tự nhiên.
Bắc Đường Yên cảm thấy cả nhà Viêm Liệt rất là đáng yêu, lộ ra một loại mùi vị chất phác, làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái. Cô nh́n Viêm Liệt, giống như đang suy nghĩ cái ǵ đó.
“Bác trai, bác gái, con và Viêm Liệt tính sau khi anh ấy tốt nghiệp sẽ đính hôn, không biết bác trai bác gái có ư kiến ǵ không?” Chuyện này Bắc Đường Yên đă sớm nghĩ đến, nhưng mà không có nói cho Viêm Liệt biết, lúc cô nói đến chuyện này vẫn nh́n phản ứng của Viêm Liệt.
Viêm Liệt sửng sốt, đây là lần đầu tiên anh nghe được chuyện này, ngay sau đó liền lộ ra nụ cười vui mừng, nắm chặc tay Bắc Đường Yên, anh cũng muốn hỏi một chút nhưng lại bị ánh mắt Bắc Đường Yên ngăn cản, Bắc Đường Yên nh́n cha Viêm mẹ Viêm một chút, ư bảo là cha mẹ anh vẫn c̣n ở đây, có chuyện ǵ đợi lát nữa hăy nói.
Viêm Liệt gật đầu, dời ánh mắt đặt trên người cha mẹ, bộ dáng hết sức mong đợi.
“À, các con đă thương lượng hết rồi sao, ha ha, chỉ cần các con đồng ý là được, hai ông bà già này cũng không có ư kiến ǵ, bác chỉ sợ là các con không muốn, bác cao hứng c̣n không kịp.” Cha Viêm rất vui vẻ, có thể nh́n ra được từ nụ cười cao hứng kia, ông cứ nghĩ là con trai và Bắc Đường Yên ở chung một chỗ rất không thực tế, lại không nghĩ rằng hai đứa sẽ đính hôn, ở trong tư tưởng của ông già như ông, đính hôn và kết hôn cách nhau không xa lắm, điều này là chuyện lớn rất nghiêm túc.

“Đúng vậy đúng vậy, sau khi đính hôn có thể kết hôn nhanh một chút, đến lúc đó lại sinh em bé. . . . .” Mẹ Văn cũng cười từ ái, nhưng mà lại bị Viêm Liệt cắt đứt, Viêm Liệt cảm thấy có lỗi nói: “Mẹ, đừng nói nữa, c̣n chưa kết hôn mà.”
Viêm Liệt vừa nói vừa len lén nh́n Bắc Đường Yên, lời nói vừa rồi của mẹ làm anh sợ, sợ Bắc Đường Yên tức giận, anh không biết Bắc Đường Yên có nguyện ư tiếp nhận cha mẹ anh hay không, mà mẹ nói như vậy có làm Bắc Đường Yên ghét hay không, mặc dù t́nh cảm hai người càng ngày càng thân mật, nhưng mà đối với chuyện tương lai rất ít khi nói đến, anh cũng muốn, nhưng lại sợ làm Bắc Đường Yên không thích nên chỉ nghĩ chứ không nói, lại không ngờ rằng hôm nay Bắc Đường Yên lại nói về chuyện đính hôn với cha mẹ, thật là làm cho anh vừa mừng vừa sợ.
“Ha ha, là mẹ nhiều lời, các con tự suy nghĩ là được rồi.” Mẹ Viêm cũng nghiêm chỉnh nh́n Bắc Đường Yên.
Trong pḥng bệnh, trên mặt năm người đều là nụ cười vui vẻ, toát ra không khí gia đ́nh ấm áp.
. . . . . . .
Trên đường về nhà, rốt cuộc Viêm Liệt vẫn không nhịn được, anh cẩn thận nh́n Bắc Đường Yên đang lái xe.
“Yên, lời em nói đều là thật sao, em thật sự nguyện ư đính hôn với anh?”
“Ở trước mặt cha mẹ anh mà anh cho rằng em sẽ đem loại chuyện này ra nói giỡn?” Bắc Đường Yên không đáp mà hỏi ngược lại, cố làm ra vẻ nghiêm túc.
“Yên, điều này làm cho anh rất ngạc nhiên, nhưng mà anh biết, anh rất vui vẻ, nhưng mà, anh chưa có cầu hôn bao giờ, không biết bây giờ cầu hôn phải làm những ǵ, Yên, em nguyện ư gả cho anh sao?” Viêm Liệt cảm giác ḿnh có chút chật vật, nhưng mà ai bảo anh đối phó không kịp đây, hơn nữa, đụng phải Yên, anh luôn có cảm giác ḿnh chậm nửa nhịp.
“Anh không trách em không nói trước cho anh sao?” Giữa hai lông mày Bắc Đường Yên mang theo một tia nghịch ngợm phong t́nh, từ thái độ của Viêm Liệt cô đă biết anh không cảm thấy khó chịu chỗ nào hết, nhưng mà cô vẫn phải hỏi, cô là một người mạnh mẽ, mà Viêm Liệt ở phương diện này có chút chậm chạp, Bắc Đường Yên cảm thấy có một số việc hai người phải ăn ý với nhau là tốt nhất, có lẽ sau này sẽ c̣n phát sinh ra nhiều chuyện như vậy, cô không hy vọng Viêm Liệt mất hứng.

“Sẽ không, không bao giờ. . . .như vậy nữa, Yên, anh tin tưởng em, anh tin tưởng sự lựa chọn của em là v́ muốn tốt cho chúng ta.”
Xe gặp phải đèn đỏ nên ngừng lại, Bắc Đường Yên nh́n Viêm Liệt, nhu hoà giống như muốn chảy ra nước, sau đó nghiêng người chạm nhẹ trên môi Viêm Liệt.
“Phần thưởng.” Cười lui về chỗ, đèn đỏ đổi thành đèn xanh, xe Bắc Đường Yên tiếp tục chạy, động tác hôn trả của Viêm Liệt cứng lại, có chút bất đắc dĩ nh́n Bắc Đường Yên.
“Yên.” Trong giọng nói mang theo cưng chiều nhàn nhạt, nhưng mà giọng nói lại khàn khàn khác thường, tuy chỉ là cái hôn như chuồn chuồn lướt nước nhưng lại dễ dàng gợi lên dục vọng của anh.
Bắc Đường Yên nghe được giọng nói của Viêm Liệt cũng cảm thấy trong ḷng rung động, cô đă nhận thấy sự khác thường trong đó, nhẹ nhàng cười cười, một bàn tay nắm tay lái, một cái tay khác duỗi tới nắm tay Viêm Liệt.
Bàn tay hai người giao nhau chặt chẽ ở chung một chỗ.
Tốc độ xe càng lúc càng nhanh, hai người vừa về tới nhà liền không đợi được ôm nhau, nụ hôn nóng bỏng kịch liệt làm hô hấp hai người ngày càng dồn dập.
“Yên, có thể không, anh muốn em.”
Hô hấp Viêm Liệt hỗn loạn, chỉ cần ôm Bắc Đường Yên cũng đủ làm cho cả người anh cảm thấy nóng lên.
Bắc Đường Yên không trả lời, đáp lại bằng nụ hôn sâu hơn, mà cùng lúc đó, nụ hôn này cũng đốt cháy tất cả nhiệt t́nh của Viêm Liệt, lư trí biến mất.

Viêm Liệt tỉnh dậy ở trên giường Bắc Đường Yên, lúc anh tỉnh th́ Bắc Đường Yên vẫn c̣n đang ngủ, nh́n Bắc Đường Yên an tỉnh nằm trong ngực ḿnh, Viêm Liệt không khỏi nở nụ cười hạnh phúc, sau đó anh nghĩ đến buổi sáng ngày hôm đó, cùng một màn hết sức thân mật này, anh nhớ khi đó anh đă từng muốn, v́ bảo vệ hạnh phúc của ḿnh, anh nguyện ư bỏ qua tất cả, Bắc Đường Yên mạnh mẽ, anh đă sớm biết điều đó, đây cũng là tính cách của cô mà anh thưởng thức. Nhưng mà, khi Bắc Đường Yên ngủ lại giải tán hơi thở bức người, làm cho người ta cảm thấy cần che chở, cần bảo vệ.
“Em đói bụng.” Bắc Đường Yên mở mắt, nở nụ cười với Viêm Liệt c̣n chưa có thu hồi vẻ mặt ôn hoà.
“Anh cũng đói bụng.” Giọng nói Viêm Liệt khàn khàn khác thường.
Bắc Đường Yên sửng sốt, trên mặt xuất hiện đỏ ửng nhàn ngạt, sau đó chủ động hôn lên cổ Viêm Liệt, bắt đầu triền miên, t́nh ư vô hạn.
Một tiếng sau
“Em thật đói bụng.” Bắc Đường Yên có chút đáng thương, ánh mắt cũng mang theo một tia làm nũng.
“Anh cũng muốn nói như vậy, nhưng mà anh làm cho em.” Viêm Liệt vén vài sợi tóc xốc xếch v́ Bắc Đường Yên, đè ở trên người Bắc Đường Yên, dịu dàng nh́n cô.
“Biết c̣n không mau đi làm đồ ăn.” Bắc Đường Yên vươn tay gơ vào đầu Viêm Liệt, sau đó đưa ra một cước đạp Viêm Liệt xuống giường.
“Làm đồ ăn đi, nếu không sau này anh không cần leo lên giường của em, hừ!” Bắc Đường Yên cười cười nh́n Viêm Liệt vừa kéo quần vừa chạy, sau đó chậm răi rời giường đi tắm, khi cô sửa soạn xong th́ Viêm Liệt đă nấu xong cháo.
Đây là món tương đối sở trường của Viêm Liệt, ít nhất c̣n có thể ăn.
Hai người ngồi bên cạnh bàn, ăn cháo trắng và một chút thức ăn Lôi Hàn Lăng đưa tới, cuộc sống hai người đơn giản mà lại ấm áp.
Bữa ăn sáng qua đi, hai người cùng nhau đi làm, cùng nhau ăn trưa, những lúc không cần làm thêm giờ th́ cùng nhau tan việc, c̣n về chuyện công việc, có chỗ nào anh không hiểu sẽ đi cửa sau hỏi Bắc Đường Yên, sau đó sẽ xem ḿnh là học sinh ngoan ngoăn nghe cô giáo giảng bài, từ Bắc Đường Yên anh học được rất nhiều phương pháp có ích, nhưng mà có chút chuyện quá mức sâu sắc, làm cho Viêm Liệt á khẩu không trả lời được, trên đầu lưỡi bày tỏ bội phục, trong ḷng cũng không có từ ngữ nào có thể nói hết sự khâm phục cô, nhỏ giọng nói một câu “thật lợi hại”.

Nhân viên trong công ty rất nhiều, nhưng là h́nh như không ai không biết quan hệ giữa Viêm Liệt và Bắc Đường Yên, Viêm Liệt cũng không phải là người táo bạo trong chuyện yêu đương, nhưng mà anh không quan tâm đến ánh mắt của người khác, về phần Bắc Đường Yên, cô căn bản không quản sự sống chết của những người kia, hơn nữa, cô thích tất cả mọi người đều biết người đàn ông kia là của cô!
C̣n nữa, công ty này là vương quốc của Bắc Đường Yên, cô là người lớn nhất áp dụng chính sách trong vương quốc này, không có bất kỳ người nào dám đưa sắc mặt khó coi cho Viêm Liệt nh́n, Viêm Liệt cũng biết, nhưng mà chuyện này càng dễ dàng cho công việc của anh, hơn nữa Bắc Đường Yên đă nói cho anh biết, người có năng lực thật sự sẽ không quan tâm đến loại chuyện như vậy, hơn nữa sức người cũng là một loại tài nguyên, muốn thành công phải hiểu được cách lợi dụng ưu điểm về mọi mặt.
Năng lực của Viêm Liệt quá rơ ràng, mấy hạng mục anh bày ra đều được khen ngợi, đối với thị trường rất nắm chắc phần thắng, đối với thay đổi của con số rất nhạy cảm, Viêm Liệt trở thành nhân viên có tiền đồ nhất trong tập đoàn Bắc Đường, nhưng mà cũng là người đàn ông không có lực sát thương nhất trong công ty, bởi v́ anh đă có chủ, không có một cô gái nào dám v́ chuyện riêng mà đến gần Viêm Liệt.
Viêm Liệt cũng nhẹ nhơm, nhân viên nam trong công ty cũng giảm bớt một đối thủ cạnh tranh, điều này làm cho nhân duyên của Viêm Liệt trong công ty cũng không tệ lắm, cũng có thêm mấy người bạn, nhưng Viêm Liệt không để tâm, anh tuyệt đối sẽ không đem chuyện riêng làm liên luỵ đến công việc, thật ra th́ cũng có một vài người có ḷng muốn anh nói tốt dùm bọn họ, nhưng mà anh không muốn dính dáng đến chuyện công của Bắc Đường Yên, làm sao anh phải giúp họ bước đi trên con đường của bọn họ đây.
Thời gian trôi qua rất nhanh, ngày lễ tốt nghiệp cũng đến, chủ nhật, không cần xin nghỉ, Viêm Liệt và Bắc Đường Yên cũng không làm thêm, buổi sáng Viêm Liệt mặc quần áo thời học sinh hay mặc là áo sơ mi và quần jean, làm cho anh lập tức từ người trong xă hội biến thành bộ dáng sinh viên đại học, nhưng mà nhiều thêm một tia thành thục và chững chạc.
Bắc Đường Yên đứng bên cạnh Viêm Liệt, cũng là bộ dáng hoạt bát xinh đẹp, nh́n về phía gương cẩn thận xem xét, khoé miệng xuất hiện nụ cười kỳ lạ.
“Viêm Liệt, anh thấy chúng ta có xứng đôi không?” Bắc Đường Yên nh́n về phía gương hỏi.
“Không xứng. . . . .em quá đẹp, làm anh sợ em bị người khác cướp đi.” Viêm Liệt nh́n về phía gương trả lời Bắc Đường Yên.
“Ha ha, được rồi, em tiếp nhận lời ngon tiếng ngọt của anh, hôm nay anh là nhân vật chính, chúng ta mau đi đi, hôm nay anh có thể hoàn toàn thoát khỏi thân phận học sinh.”
“Được, chúng ta lên đường.”