Ông Xã Thực Tập

Chương 51: Chương 51






Chương 51 : Điều kiện trao đổi (hạ)
“Anh không tin em lại làm như vậy!”
“Tin hay không không quan trọng, em cảm thấy anh nhất định sẽ đồng ý điều kiện của em, em nói cho anh biết, sự lựa chọn này chỉ có một cơ hội, lần sau sẽ đổi thành điều kiện khác, nếu như anh muốn đánh cuộc, em sẽ không để ý, đó là tính mạng của cha anh, anh so với em có quyền lợi lựa chọn hơn.”
Che dấu bản thân mình đang hưng phấn, nhưng giọng nói cũng không nghe theo ý cô muốn, trở nên nhẹ nhàng hơn, nhưng mà Bắc Đường Yên cũng không muốn bỏ qua cho Viêm Liệt đơn giản như vậy, anh còn có một đoạn khoảng cách mới tới yêu cầu của cô.
“. . . . . .” Viêm Liệt không nói gì, anh ngồi trở lại trên ghế, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, sau một lúc mới chậm rãi ngẩng đầu lên, lấy ánh mắt âm trầm nhìn Bắc Đường Yên.
“Anh đồng ý, anh có thể làm theo lời em nói, nhưng mà anh còn có một điều kiện.” Viêm Liệt chậm rãi nói.
“Anh nói đi.” Bắc Đường Yên tò mò không biết Viêm Liệt sẽ ra điều kiện gì, ban đầu lúc anh đồng ý hai người lui tới hình như cũng lấy vẻ mặt nghiêm túc như vậy nói với cô.
“Chuyện riêng thì anh tuỳ em muốn làm gì cũng được, nhưng em không thể ảnh hưởng đến công việc của anh.”
“Có thể, nhưng điều kiện tiên quyết là công việc của anh cũng không thể ảnh hưởng đến quyết định của em.”
Bắc Đường Yên không biết vì sao Viêm Liệt luôn cố chấp duy trì điều kiện như thế này, lúc ban đầu khi quyết định ở cùng nhau cũng vậy, bây giờ cũng như thế, đó cũng không phải là biểu hiện coi trọng sự nghiệp, yêu cầu của anh làm cô không thể tham dự, nói cách khác là muốn nhúng một tay vào cũng không thể, nếu như là người bình thường gặp phải chuyện này, coi như là không mượn thời cơ đưa ra yêu cầu gì quá đáng thì cũng không nói thẳng ra là không muốn được giúp đỡ như vậy, rốt cuộc thì Viêm Liệt đang nghĩ gì, Bắc Đường Yên hết sức nghi ngờ.

“. . . . .” Viêm Liệt muốn kháng nghị, nhưng lại không có cách nào nói ra lời kháng nghị của mình, lúc này nói đều gì cũng là dư thừa, có thể nhìn ra được Bắc Đường Yên đã quyết tâm, coi như không lấy chuyện bệnh tình của cha anh ra uy hiếp cô cũng sẽ tìm được cơ hội buộc anh phải thoả hiệp, hơn nữa, không có sự lựa chọn, trừ khi anh thật sự muốn buông tha cho cơ hội ở chung một chỗ với Bắc Đường Yên, nhưng mà, anh muốn buông tha cho nó sao? Đáp án đương nhiên là không, anh căn bản không muốn buông tha.
“Đây coi như là ngầm cho phép sao?” Bắc Đường Yên không khách khí hỏi tới, nhưng mà cô đã đoán được Viêm Liệt sẽ thoả hiệp.
“Anh đồng ý.” Viêm Liệt lựa chọn đồng ý, anh đã không muốn phản kháng nữa rồi, nếu như đây là thứ cô muốn, như vậy anh cho cô, chẳng qua là, rốt cuộc sau này sẽ như thế nào đây, anh không biết.
Bắc Đường Yên cười, cười rất nhẹ, không phải là cái loại dịu dàng hay là cao hứng, nhẹ nhàng mà lộ ra một tia lạnh nhạt, hình như còn có chút giễu cợt, nhưng cũng không phải là cái loại nụ cười làm cho người ta không thoải mái, anh nói không ra cảm giác.
“Đây là hợp đồng, anh xem một chút đi.” Không đợi Viêm Liệt nghiên cứu ý nghĩa nụ cười của Bắc Đường Yên, cô đã đưa cho anh một phần văn kiện.
Viêm Liệt mang theo tò mò mở văn kiện ra, càng xem sắc mặt càng không tốt, cuối cùng biến thành bất đắc dĩ.
Hợp đồng rất đơn giản, tổng kết lại chính là hợp đồng quan hệ giữa hai người, kỳ hạn là một năm, Viêm Liệt đợi ở bên cạnh Bắc Đường Yên, không cho phép anh phát sinh quan hệ bất chính với bất kỳ cô gái nào, cô gọi anh liền đến, phải phối hợp tất cả mọi thứ như là nghĩ ngơi và làm việc của cô, về phần điều kiện mà Bắc Đường Yên phải thực hiện cô không có viết vào trong này, nhưng mà viết hay không viết cũng không quan trọng.
Viêm Liệt cũng không do dự, cầm lên cây viết ký tên của mình, thật ra thì ý nghĩa pháp lý của phần văn kiện này cũng không lớn, ngược lại giống như là một loại cảnh cáo dành cho anh.
Ký xuống tên của mình, đem văn kiện trả lại cho Bắc Đường Yên, Bắc Đường Yên nhìn cũng không thèm nhìn khép lại để bên cạnh, từ trong ngăn kéo lấy ra một chùm chìa khoá.
“Bắt đầu từ bây giờ, anh là thuộc về em, hôm nay anh không cần đi làm, về nhà sửa sang hành lý dọn đến chỗ của em, đây là chìa khoá nhà trọ, anh biết mà đúng không, còn có một cái khác là chìa khoá xe, ô thứ hai mươi trong bãi đậu xe, BMW, Viêm Liệt, bắt đầu từ bây giờ trong vòng một năm, anh nếu như muốn tìm phương thức kiếp sau sống tốt hơn kiếp này, hi vọng anh có thể trước thời gian làm được.”
Rất rõ ràng, quyết định của Bắc Đường Yên không cho phép có nửa điểm chống đối, có lẽ trước kia có, nhưng bây giờ không có, đối với Viêm Liệt ở trước mặt, Bắc Đường Yên đã quyết định hoàn toàn nghe theo ý của mình mà thực hiện, cô không muốn kiêng nể vì những chuyện khác.

Viêm Liệt ngơ ngác nhìn hai vòng chìa khoá ở chung một chỗ, anh cảm thấy thân thể mình trở nên thật lạnh lẽo, đây coi như là cái gì, là bao nuôi sao, có phòng có xe, ha ha, thật đúng là nửa điểm cũng không để ý đến tự ái của anh mà.
Chậm rãi cầm lấy chìa khoá, Viêm Liệt che dấu đau thương trong lòng.
“Em còn có gì phân phó sao, nếu không anh có thể đi được chưa?” Viêm Liệt cảm thấy mình đã tìm được đúng vị trí của bản thân.
“. . . .ra ngoài đi.”
Viêm Liệt đi, Bắc Đường Yên lẳng lặng ngồi tại chỗ, tuỳ ý mở ra phần văn kiện Viêm Liệt vừa ký tên, thấy phía trên là tên của Viêm Liệt, ánh mắt lấp lánh, lộ ra nụ cười, cười rất tự tin.
Cô biết tâm tình bây giờ của Viêm Liệt nhất định chịu đau khổ, câu “phân phó” mới vừa rồi cũng làm cô cảm thấy kinh ngạc, nhưng cô cũng không muốn đi giải thích cái gì, cô biết thái độ và cách làm của mình làm anh cảm thấy không được tôn trọng, anh bị thương, đây là cô cố ý làm ra, chỉ có như vậy mới có thể làm cho Viêm Liệt hiểu bởi vì anh không tin tưởng cô mà mất đi thứ gì, cho anh biết lấy được mà không biết quý trọng sẽ đem đến sai lầm ra sao, bây giờ Bắc Đường Yên muốn nói với Viêm Liệt, cô muốn anh biết bởi vì cô thích anh cho nên mới làm như vậy, chứ không phải làm vì bản tính lương thiện của cô.
Viêm Liệt từ phòng làm việc đi đến phòng quản lý xin phép nghỉ nửa ngày, sau đó trở về nhà trọ đem hành lý của mình dời đến chung cư của Bắc Đường Yên.
Lần trước cũng là như thế, nhưng tâm tình bây giờ lại khác lúc trước một trời một vực, khi đó anh hưng phấn và kích động, hạnh phúc và thoả mãn, bây giờ là bất đắc dĩ và chua xót, trong lạnh nhạt còn thêm một phần chờ đợi, chờ đợi chuyện sắp xảy ra.
Bên trong nhà rất yên tĩnh, không có âm thanh, không có lý do làm Viêm Liệt cảm thấy có chút cô đơn, giống như cảm xúc mấy ngày nay anh vẫn phải trải qua, vốn là anh cũng có thói quen ở một mình, nhưng sau khi cùng Bắc Đường Yên tách ra, anh mới cảm thấy thì ra ở một mình lại cô đơn đến như vậy, anh đối với cô vẫn luôn thật lòng, trong lòng anh cũng chỉ có một người là Bắc Đường Yên, nhưng mà không biết vì sao hai người lại đi đến quan hệ như bây giờ.
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ, anh thấy giường của mình, Viêm Liệt không khỏi nghĩ đến tình hình đêm hôm đó, ánh mắt Bắc Đường Yên nóng bỏng mang theo một chút ngượng ngùng, dục vọng điên cuồng đêm hôm đó làm anh đánh mất hoàn toàn lý trí, đêm hôm đó anh giống như đang ở Thiên Đường phóng túng dục vọng, đột nhiên những ký ức trong trí nhớ cũng xuất hiện ở trước mắt, làm cho anh thật sự muốn khóc.

Tại sao, tại sao lúc đầu anh lại xúc động muốn bỏ đi, tại sao bởi vì chuyện này mà quên mất Bắc Đường Yên đã từng tốt đẹp như thế nào, tại sao lại làm ra chuyện để ình hối hận, anh biết mình sai rồi, nhưng bây giờ anh mới phát hiện mình sai như thế nào, anh đã cùng Bắc Đường Yên xảy ra quan hệ mà, lúc đó tại sao lại nói lời chia tay với cô đây, cô sẽ nghĩ như thế nào về anh, nghĩ anh vì một cô gái khác mà cùng cô chia tay sao?
“Ha ha. . . .” Tiếng cười trầm thấp của Viêm Liệt ở trong phòng vang lên, có loại cảm giác âm trầm, ngay sau đó anh liền hung hăng tát vào mặt mình, anh cảm thấy mình thật đáng chết.
Thật lâu sau đó, Viêm Liệt mới từ cảm xúc hối tiếc trở lại bình thường, anh hoạt động cứng ngắc bắt đầu sửa sang hành lý của mình, mặc dù chỉ ở chỗ này mấy ngày, nhưng mỗi một nơi đều làm anh cảm thấy quen thuộc, chờ anh dọn dẹp xong ngồi ở trên giường mới cảm thấy giống như mình chưa từng rời đi, nếu như thời gian quay trở lại lúc trước thì tốt biết mấy.
Viêm Liệt lắc đầu, anh cảm thấy mình không nên giống như thằng nhóc chưa trưởng thành, suy nghĩ luôn mơ mộng không thực tế.
Dọn dẹp xong tất cả, Viêm Liệt ngơ ngác ngồi trên giường, kế tiếp nên làm cái gì mới tốt, hình như anh cảm thấy hơi mệt một chút, anh nằm ở trên giường, không ý thức được ngủ thiếp đi.
Khi Bắc Đường Yên tan việc trở lại nhà của mình liền phát hiện cả căn phòng yên tĩnh không có một chút âm thanh, cùng với mấy ngày trước không khác nhau là mấy, điều này làm cho lòng tràn đầy mong đợi của cô lạnh xuống.
Anh không có đến sao, không đúng, báo cáo mà Văn Mẫn đưa cho cô rõ ràng nói là anh đã đến, nhưng mà sao lại không có tiếng động, phòng của anh cũng không có đèn, đi ra ngoài rồi sao, Bắc Đường Yên mở đèn phòng khách lên, bên trong phòng lập tức sáng lên. Sau đó ánh mắt cô quét về giá giày ở bên cạnh, thấy được một đôi giày của đàn ông, là Viêm Liệt, anh ở đây, như vậy anh không có đi ra ngoài, không biết tại sao kết luận như vậy làm lòng Bắc Đường Yên yên tĩnh trở lại.
Bỏ lên bàn bữa ăn tối mà cô đã mua, Bắc Đường Yên trở về phòng đổi quần áo ở nhà, hơi do dự gõ cửa phòng Viêm Liệt, ba tiếng vang lên, không có ai đáp lại, Bắc Đường Yên liền đẩy cửa đi vào.
Bên trong phòng rất tối, nhưng vẫn có thể thấy được ở trên giường có người đang nằm, anh đang ngủ còn mang theo một chút u buồn, điều này làm cho Bắc Đường Yên cảm thấy bất đắc dĩ, mấy ngày nay cô vẫn luôn theo dõi anh, cô phát hiện nụ cười như ánh mặt trời làm cho cô động tâm trở nên u buồn, làm cho cô cũng có chút đau lòng, nhưng mà sau khi đau lòng lại cảm thấy rất cao hứng, cô đoán anh buồn phiền như vậy có phải nguyên nhân là mình hay không, làm cho cô có cảm giác mâu thuẫn giống như trẻ con.
Hình như là cảm thấy sự tồn tại của Bắc Đường Yên, giấc ngủ của Viêm Liệt bắt đầu không yên ổn, ánh mắt dần dần mở ra, bên trong phòng cũng không có mở đèn, ánh sáng rất tối làm Viêm Liệt thích ứng rất nhanh, tự nhiên sẽ phát hiện Bắc Đường Yên ngồi ở bên mép giường.
Anh chợt ngồi dậy, lấy ánh mắt nghi ngờ nhìn Bắc Đường Yên.
“Cơm tối ở trên bàn, anh chuẩn bị một lát đi rồi ăn cơm.” Bắc Đường Yên đứng lên, nói một câu như vậy rồi đi ra khỏi phòng.

Viêm Liệt sửng sốt một chút, anh nhìn thấy ánh mắt Bắc Đường Yên lộ ra một tia nóng bỏng.
Hai người ngồi bên cạnh ăn cơm, ai cũng không nói chuyện, cũng không có động tác gì, tự ăn thức ăn của mình, Bắc Đường Yên cảm thấy không thoải mái, Viêm Liệt cũng cảm giác giống vậy, nhưng mà hai người lại có chung ý tưởng, mặc dù chưa đủ tốt nhưng lại so với ở một mình thì tốt hơn!
“Em no rồi.” Bắc Đường Yên buông chén đũa xuống trước, đi thẳng về phòng ngủ.
Viêm Liệt nhìn bàn ăn toàn thức ăn ngon cũng mất đi hứng thú, suy nghĩ một chút, dọn dẹp chén đũa, sửa sang lại phòng bếp rồi về phòng, ngày đầu tiên hai người sống chung một lần nữa hình như có chút lạnh nhạt.
Ngày thứ hai, hai người cùng nhau đi làm, mặc dù hôm nay là thứ bảy, nhưng mà một tập đoàn quốc tế như tập đoàn Bắc Đường, làm thêm giờ cũng là điều cần thiết, mà hôm qua Viêm Liệt không có dùng xe cô đã chuẩn bị cho anh, anh không cự tuyệt, nhưng cũng không có nghĩa là anh tiếp nhận, hơn nữa chỗ ở cách công ty rất gần, lái xe cũng không dễ dàng gì, Bắc Đường Yên cũng biết chuyện này, cô cũng không nói thêm cái gì, chẳng qua là nói với Viêm Liệt một câu cùng đi làm, liền lái xe của mình lên đường.
Một lần nữa Bắc Đường Yên và Viêm Liệt cùng xuất hiện trong công ty, hai người đem đến chấn động không nhỏ, nhân viên trong công ty một lần nữa lấy ánh mắt phức tạp nhìn bọn họ, sau đó lúc hai người chia ra đi đến phòng làm việc của mình thì tiếng nghị luận rối rít vang lên.
Viêm Liệt bất đắc dĩ, cũng có chút cảm giác chết lặng, anh chỉ là buồn bực lao đầu vào công việc, mặc cho những người đó muốn nói gì cũng được, anh cũng không để ý, trải qua mấy lần dạy dỗ cũng không ai dám chạy đến hỏi Viêm Liệt đã xảy ra chuyện gì, ngược lại Liễu Nguyệt lại đến an ủi Viêm Liệt, anh chỉ cười, nụ cười kèm theo xin lỗi.
Về phần Bắc Đường Yên, tất cả đều khôi phục bình thường, cô đem chuyện của cha Viêm Liệt giao cho thư ký vạn năng Văn Mẫn đi thực hiện, liên lạc bạn tốt Mạc Kỳ Tĩnh giúp cho cha Viêm Liệt đến bệnh viện tốt nhất điều trị, cũng mời đến bác sĩ khoa tim giỏi nhất, tất cả đều là chăm sóc tốt nhất.
Buổi chiều hôm đó Viêm Liệt xin nghỉ đi thăm cha của mình, giấy xin phép của anh phải trải qua hai giai đoạn phê chuẩn, đầu tiên là Khâu tổng phòng thị trường, người thứ hai là tổng tài Bắc Đường Yên.
Lấy được sự đồng ý của hai bên, Viêm Liệt sửa sang lại một chút tâm tình liền đi đến bệnh viện Bắc Đường Yên đã sắp xếp, anh ngồi xe buýt, ở trên xe buýt anh suy nghĩ rất nhiều chuyện, nghĩ đến từ nhỏ đến lớn cha đã chăm sóc anh như thế nào, làm cho anh cảm thấy mình có chút đa sầu đa cảm, mặc kệ như thế nào cũng phải trị hết bệnh cho cha.
Cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng, con muốn nuôi mà cha không còn nữa, trăm việc thiện chữ hiếu đứng hàng đầu, Viêm Liệt cảm thấy làm người nhất định phải hiếu kính cha mẹ, nếu không chính là không bằng cầm thú, bây giờ nghĩ lại, anh thà người bị bệnh chính là mình cũng không đồng ý cha bị ốm đau hành hạ, hơn nữa bệnh tình của cha lại nghiêm trọng như vậy, người đầu tiên biết lại không phải là anh, anh thật bất hiếu mà.