Ông Xã Thực Tập

Chương 20: Chương 20






Chương 20: Tôi đồng ý!
Sắp đến giờ tan tầm Viêm Liệt nhận được điện thoại của Bắc Đường Yên.
“Em ở dưới lầu chờ anh, cùng đi ăn cơm tối?” Câu cuối Bắc Đường Yên nói mang theo chút nghi vấn, chờ Viêm Liệt trả lời chắc chắn.
” Ừ, được.”
“Vậy lát nữa gặp lại.”
“Lát nữa gặp.”
Xác minh ngắn gọn lại, Viêm Liệt cảm thấy cuộc điện thoại này giống như là Bắc Đường Yên ở trên thương trường vậy, tác phong chính là như thế, ký kết mục tiêu rõ ràng, sau đó dùng một phương thức đơn giản mà hữu hiệu nhất để đạt tới mục tiêu, gọn gàng linh hoạt.

“Ai, mặc dù quyết định đồng ý, nhưng vẫn thấy rất mơ hồ, nhất thời vẫn không nghĩ ra được tại sao cô ấy lại chọn trúng mình chứ?.” Viêm Liệt lầm bầm lầu bầu, anh cảm thấy cái thế giới này thật sự là càng ngày càng kỳ diệu.
Điểm đến chính là chỗ mà ba ngày trước hai người đã đến, đây là Bắc Đường Yên đã đặt trước, nhưng trình tự thay đổi ngược lại, hai người cùng lựa chọn dùng bữa xong sau đó mới nói chuyện.
Không khí bữa cơm rất vui vẻ, nhân viên phục vụ dọn hết đồ ăn đi, đổi lại một bình trà và mấy loại điểm tâm, đây cũng là điểm khiến nhà hàng này hấp dẫn được người nơi đây, khiến cho người ta có cảm giác rất thoải mái.
Bắc Đường Yên nhấp một ngụm trà, đặt ly trà xuống sau đó ngẩng đầu đối mặt với Viêm Liệt, ánh mắt anh có chút ý vị tìm tòi nghiên cứu, Bắc Đường yên cũng không né tránh, mà để mặc cho anh nhìn , sau đó Viêm Liệt buông tha.
“Cảm giác như thế nào?” Bắc Đường Yên hỏi, cô cảm thấy thái độ của Viêm Liệt như thế hẳn là đồng ý theo đuổi của cô rồi.
“Cảm giác thật tệ, tôi vẫn như cũ là không hiểu rõ được em rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.” Từ trong ánh mắt của cô anh chỉ có thể nhìn thấy sự thản nhiên, một loại thản nhiên đơn thuần. Nói rõ một chút, ý anh chính là cô xem cô đi, không có sợ bị anh nhìn gì hết, mà trên thực tế anh lại vẫn như cũ, không hiểu được vì sao cô lại lựa chọn anh.
“Anh đang lo lắng? Sau đó bởi vì lo lắng mà do dự?” Đây là suy đoán của Bắc Đường Yên, làm một thương nhân hết sức thành công trên thương trường, ánh mắt của cô không thể nào để lộ ra quá nhiều tư tưởng, chỉ là hiển nhiên vào thời điểm này,có năng lực như thế cũng có thể là một loại khuyết điểm.
“Đúng là có chút lo lắng, nhưng mà không do dự, nếu như tâm ý của em không thay đổi, như vậy tôi đồng ý cùng em lui tới, chẳng qua tôi có một điều kiện.”

Nghe được lời Viêm Liệt, Bắc Đường Yên cười, có điều kiện hay không đã không quan trọng, đã đồng ý như vậy thì anh cũng chỉ có thể là của cô mà thôi.
Mà Viêm Liệt chứng kiến nụ cười của Bắc Đường Yên anh cảm thấy kinh ngạc, Bắc Đường Yên thuộc về phong cách kiểu mỹ nữ, nhất cử nhất động ưu nhã tôn quý, lại không ngờ cô cười lên như vậy . . . . . . thật đáng yêu, khẽ nheo hai mắt lại cong cong như hình bán nguyệt, cả gương mặt đều bừng sáng, giống như là nụ cười của đứa trẻ vậy, đơn thuần đáng yêu.
“Này, anh sao vậy?.” Bàn tay nhỏ bé của Bắc Đường Yên quơ quơ ở trước mặt Viêm Liệt, không biết người trước mắt này vì sao lại thất thần đến ngây dại như vậy.
“Không có, chỉ là đột nhiên cảm thấy em thật đáng yêu.” Viêm Liệt nói sự thật, nhìn giống như thanh niên đang xấu hổ vậy.
Bắc Đường Yên nhịn không được đỏ mặt, có người nói cô đáng yêu hình như là lúc cô còn rất rất nhỏ kìa !
“Em đã già như vậy rồi, đâu còn đáng yêu chứ, anh thật biết cách dỗ con gái vui vẻ.” Tuy là cô nói như vậy, nhưng từ khuôn mặt tươi cười không nhịn được này là có thể nhìn ra, cô bị khen đến vô cùng vui vẻ.
“Tôi nói thật đó, chỉ là, À, tổng giám đốc. . . . . .”
“Không nên gọi em là tổng giám đốc nữa, anh cũng đồng ý làm bạn trai của em rồi, chúng ta chính là người yêu, anh cũng nên đổi cách xưng hô đi.” Bắc Đường Yên cắt ngang lời nói của Viêm Liệt, có chút bất mãn trừng mắt nhìn anh.

” Ừ, vậy tôi phải gọi em là gì?” Viêm Liệt ngây ngốc hỏi, anh đây chính là người chân chân chính chính mới lần đầu biết đến tình yêu, một chút kinh nghiệm cũng không có.
“Anh gọi em là Yên đi, nếu không gọi thân thiết một chút hay là bảo bối, tâm can… Cũng có thể.” Bắc Đường Yên trêu chọc Viêm Liệt, cô thích xem dáng vẻ đỏ mặt xấu hổ của anh.
“Khụ khụ, tôi vẫn nên gọi em là Yên thôi.” Viêm Liệt có chút ngượng ngùng, sau đó lại cảm thấy có chút buồn bã, tại sao anh lại muốn bị người phụ nữ này đùa giỡn chứ?
“Xì” Bắc Đường Yên bật cười, đưa tay ra xoa xoa đầu Viêm Liệt, động tác rất thân mật, là phản ứng rất tự nhiên. Mặt của Viêm Liệt càng đỏ hơn, đều quên mất mình vừa muốn nói cái gì rồi.
“Tốt lắm, Liệt, nói cho em biết vừa rồi anh muốn nói gì vậy?” Tóc của anh rất mềm, sờ rất thoải mái, giọng nói của cô rất bình thường nhưng trong lòng lại nghĩ tới cảm xúc vừa rồi.
“À, tôi nghĩ, em có thể sẽ chán ghét tôi vì tôi không đủ thành thục hay không, sợ bị em ghét bỏ.” Viêm Liệt nghe Bắc Đường Yên như vậy, cũng nhớ tới lời nói mà mình vừa rồi chưa xong. Anh không thích việc Bắc Đường Yên phần lớn là ít nói hơn anh, nếu như nhất định ít nói, thì đây cũng là chuyện anh lo lắng. Nhìn anh một chút cũng không được thành thục, chững chạc, không biết Yên có thể sẽ chán ghét anh hay không? Xem ra sau này phải mặc nhiều quần áo đứng đắn một chút, không thể tùy tiện giống như lúc còn đi học đại học được.
Ít nhất, anh cảm thấy mình nên làm sao để xứng với Yên một chút.
“Ngốc à, em còn sợ anh sẽ chê em già đấy.” Bắc Đường Yên cười nói nhưng lời nói lại là thật. Mặc dù cô tự tin có thể để cho anh yêu mình, nhưng có một điều thực tế mà không thể thay đổi được, có vài người nhất định sẽ mang số tuổi chênh lệch ra để bàn tán.
Lần này là Viêm Liệt cười, nụ cười rực rỡ như ánh nắng mặt trời còn mang theo một chút ngây ngô.

“Nếu hai chúng ta đều có ý nghĩ này, hay nói cách khác chúng ta coi như là trong vấn đề tuổi tác đều có chung suy nghĩ rồi. Cho nên, bây giờ nói ra điều kiện của anh đi.” Cô đối với điều kiện mà Viêm Liệt sắp nói ra rất tò mò, không biết Viêm Liệt sẽ có dạng điều kiện gì đây. Thông qua cái điều kiện này cô có thể đoán ra điều Viêm Liệt tương đối coi trọng là cái gì rồi.
Nói đến đề tài này, sắc mặt của Viêm Liệt cũng biến thành nghiêm túc, hiển nhiên anh cũng rất coi nặng điểm này.
“Tôi hi vọng em có thể đồng ý với tôi, bất luận tương lai chúng ta như thế nào, nhưng công việc là công việc, chuyện riêng là chuyện riêng, không thể bởi vì chuyện riêng mà ảnh hưởng đến công việc được không?.” Đây là vấn đề Viêm Liệt lo lắng nhất. Mặc dù anh mang thái độ nghiêm túc cùng cô lui tới, nhưng đối với tương lai lại cảm thấy rất bi quan, cảm giác cuối cùng hai người có thể ở bên nhau rất mong manh. Cho nên, anh không hy vọng khi hai người chia tay, anh ngay cả công việc đều sẽ mất luôn, không phải là anh không tìm được công việc khác, mà là anh cảm thấy anh nhất định còn hy vọng có thể ở lại tập đoàn Bắc Đường, ở lại bên cạnh cô.
Hình như từ khi Viêm Liệt đồng ý bắt đầu mối quan hệ này, anh liền chuẩn bị tốt tâm lý sẽ bị Yên vứt bỏ. Nói thì có chút bi quan, nhưng đó đúng là ý nghĩ chân thực nhất trong lòng của Viêm Liệt lúc này.
Nghe điều kiện chính là như thế, Bắc Đường Yên sửng sốt, nhưng ngay sau đó gật đầu một cái, điều kiện như vậy đối với cô mà nói cũng là rất đúng đắn, cô cũng không phải là một người không biết phân biệt công tư, cũng không thích lấy công việc để giải quyết chuyện riêng hay ngược lại.
Thấy Bắc Đường Yên đồng ý, Viêm Liệt lại lộ ra nụ cười, mà cô lại bị nụ cười của anh làm rung động, cũng cười rất vui vẻ.
“Liệt, em thật sự cảm thấy vô cùng vui vẻ khi anh có thể đồng ý để em theo đuổi, em rất mong đợi ngày chúng ta có thể ở bên nhau.” Cô thật rất tò mò ngóng đợi, bởi vì, cô cảm thấy mình sẽ vô cùng hạnh phúc. Chỉ là, tất nhiên cô cũng cần phải nỗ lực, từ lời nói vừa rồi của Viêm Liệt có thể hiểu được, anh đối với đoạn tình cảm này còn là tồn tại hoài nghi, đây cũng là phiền phức của cô. Thân phận của cô cùng với việc cô chủ động, trực tiếp theo đuổi quá mức khiến cho anh sinh ra lo lắng.
Chỉ là, toàn bộ điều này cũng không thành vấn đề, cô sẽ cố gắng khiến Viêm Liệt biết, cô thích anh đến cỡ nào. . . . . .