Hứa Thâm Thâm tỏ vẻ thản nhiên: "Vậy tôi nên ở đâu?"
Bạch Phu Nhân nhíu mày, ánh mắt không vui.
"Ông nội..." Bạch Viện Viện và Diệp Mạc Phàm đi tới, nhìn thấy Lệ Quân Trầm xuất hiện ở đây, trong mắt hiện vẻ kinh ngạc.
Bạch Quang Huy nhìn thoáng qua Bạch Viện Viện, rồi nhìn Diệp Mạc Phàm bên cạnh cô ta, ánh mắt ảm đạm không rõ: "Viện Viện, đây là chú của con."
"Chú?" Bạch Viện Viện vô cùng ngạc nhiên, đường đường là Lệ Quân Trầm, không ngờ là chú của mình.
Diệp Mạc Phàm đã biết chuyện này, chẳng qua vẫn thấy ngạc nhiên.
Rất muốn biết rõ chuyện này là như thế nào?
Bạch Viện Viện nhìn về phía Bạch phu nhân bên cạnh, ánh mắt run lên, chắc là có liên quan tới người bà mới được cưới vào này?
Lệ Quân Trầm nhìn thoáng qua Bạch Viện Viện, ngữ khí lạnh lùng: "Đừng có nhận người thân linh tinh."
Vẻ mặt Bạch Quang Huy lập tức trở nên lạnh lẽo.
Bạch phu nhân nhìn Lệ Quân Trầm dịu dàng nói: "Quân Trầm, dù sao ông ấy cũng là cha dượng của con."
"Không nuôi tôi được ngày nào, tôi sẽ không nhận." Lệ Quân Trầm lạnh lùng nói: "Tôi đến không phải để nhìn sắc mặt của bà, chẳng qua là tới cùng với Thâm Thâm."
Bạch Phu Nhân hơi chao đảo một chút, Lệ Quân Trầm lại vì một người phụ nữ không có liêm sỉ mà chống đối mình.
"Tôi đưa cô đi ăn gì đó." Lệ Quân Trầm không hứng thú ở cùng với mấy người này, kéo Hứa Thâm Thâm đi qua bên cạnh.
Hứa Thâm Thâm kéo cánh tay anh, khẽ nói: "Lệ tiên sinh, tôi có thể tò mò một chút không?"
Lệ Quân Trầm lấy một ly Champagne từ người phục vụ đi qua, ngón tay thon dài lắc nhẹ ly rượu: "Được."
"Cha mẹ ruột của anh là ai?" Hứa Thâm Thâm tò mò hỏi.
Lệ Quân Trầm cúi đầu nhìn cô, còn tưởng là cô đã biết một chút chuyện của Bạch gia hoặc là mẹ nuôi.
Giọng điệu anh lạnh lùng: "Cô không biết, bọn họ đã chết vì tai nạn xe vào mười chín năm trước rồi ư."
Hứa Thâm Thâm có chút ngạc nhiên, thì ra anh cũng giống như mình, đều là cô nhi.
Năm nay anh 29 tuổi, mười chín năm trước mới mười tuổi mà thôi, mất đi cha mẹ, nhất định rất đáng thương.
"Lệ tiên sinh, sinh nhật anh là lúc nào?" Hứa Thâm Thâm lại hỏi.
"Mười một tháng một." Lệ Quân Trầm khẽ trả lời.
Hứa Thâm Thâm ghi nhớ trong lòng, đã là tháng mười hai, sinh nhật của anh cũng nhanh đến thôi.
"Anh cũng rất ghét người của Bạch gia ư?" Hứa Thâm Thâm khẽ hỏi.
Vẻ mặt Lệ Quân Trầm lạnh lùng: "Bạch gia có thể có ngày hôm nay, là do Bạch Quang Huy dụ dỗ mẹ nuôi khi tôi chưa có kế thừa sản nghiệp, thâu tóm không ít tài sản Lệ gia mới có Bạch gia hôm nay."
"Vậy mẹ nuôi của anh và cha mẹ anh có quan hệ như thế nào?" Hứa Thâm Thâm cẩn thận hỏi.
"Bà ta là tình nhân của cha tôi." Lệ Quân Trầm lạnh lùng trả lời: "Lúc trước tôi đã dựa vào di thư của cha nên bà ta mới thành công nhận nuôi tôi."
Hứa Thâm Thâm âm thầm líu lưỡi, mấy người giàu trong hào môn lớn đều không thể thiếu tình nhân được.
Nhưng mà cô cũng không có tư cách chế giễu người khác, không phải mình cũng là một tình nhân bị người phỉ nhổ ư.
"Quân Trầm." Bạch Phu Nhân đi về phía bọn họ, hình như có lời muốn.
Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn ba ta: "Có chuyện gì."
"Chúng ta ra kia nói." Bạch Phu Nhân cười lạnh lùng: "Có mấy lời không nên để người ngoài biết."
Hứa Thâm Thâm nheo mắt lại, cười nói: "Lệ tiên sinh cứ đi, người ngoài như tôi đi tìm đồ ăn."
Cô tự mình hiểu mình, chưa từng nghĩ sẽ biến mình thành những người trong cuộc.
Lệ Quân Trầm âm trầm đi qua một bên với Bạch phu nhân, hai người đứng ở chỗ rất xa, không biết nói gì.
"Hứa Thâm Thâm, mau cút ra khỏi Bạch gia!" Bạch Viện Viện vênh váo đắc ý đi về phía Hứa Thâm Thâm.
Hứa Thâm Thâm cười lạnh khinh bỉ: "Cô kêu tôi cút, có hỏi Lệ tiên sinh có đồng ý hay không."
"Nơi này là Bạch gia, Lệ Quân Trầm cũng không làm chủ được!" Bạch Viện Viện cắn răng nghiến lợi.
Hứa Thâm Thâm hừ lạnh một tiếng, quay đầu tiếp tục chọn món bên trong.
Bạch Viện Viện hận đến nghiến răng: " Hứa Thâm Thâm, cô là người phụ nữ liêm sỉ nhất tôi từng thấy, buổi sáng ba cô mới mất, buổi chiều đã lả lướt với đàn ông, cô thật sự không biết xấu hổ!"
"Chị Bạch khách khí, bàn về đoạt đàn ông tôi không thể nào sánh bằng cô, tiểu tam như cô còn có kinh nghiệm hơn tôi, tôi đây chỉ lấy kinh nghiệm từ cô mà thôi." Hứa Thâm Thâm khẽ cười, cười đến khuynh quốc khuynh thành, không có một chút bực bội.
Ngược lại là Bạch Viện Viện bị tức đến đỏ mặt tía tai, không có một chút khí thế bẻ lại, hoàn toàn bị Hứa Thâm Thâm đo ván.
"Hứa Thâm Thâm, cô..." Bạch Viện Viện nổi trận lôi đình nhìn Hứa Thâm Thâm.
Hứa Thâm Thâm lười phải dây dưa với cô ta, cầm lấy một chiếc bánh kem dâu, làm bộ trượt tay, bánh kem rơi vào váy Bạch Viện Viện.
"A!" Bạch Viện Viện phát ra tiếng hét như mỏ heo: "Đây chính là bản Chanel có hạn!"
Hứa Thâm Thâm rụt cổ một cái, lại cười trên nỗi đau của người khác: "Xin lỗi, tôi không hề cố ý."
"Cô!" Bạch Viện Viện đỏ mắt, sát ý từ trong mắt phun ra ngoài.
Rất nhiều người đều vây lại, dáng vẻ như xem kịch.
Ân oán giữa họ người nào không rõ.
Hứa Thâm Thâm đỏ hốc mắt, hai mắt đẫm lệ nhìn Bạch Viện Viện: "Chị Bạch, tôi thật sự không có cố ý, cô đột nhiên chạy đến tìm tôi khoe khoang cô và Diệp Mạc Phàm sắp kết hôn, tôi cũng thật lòng chúc phúc hai người."
Trong đám người phát ra những tiếng chậc chậc.
Vẻ mặt Bạch Viện Viện trắng bệch: "Cô đừng có nói bừa!"
"Tôi không có nói bừa, chẳng lẽ không phải lúc trước tôi bắt gặp cô ở cùng với Diệp Mạc Phàm trong khách sạn ư?" Hứa Thâm Thâm tỏ vẻ vô tội hỏi.
Mắt Bạch Viện Viện càng đỏ hơn, cô ta nhìn chung quanh: "Mấy người đừng tin cô ta!"
Hứa Thâm Thâm mím môi, khóe miệng hơi nhếch lên: "Chị Bạch, trợn mắt nói bừa dễ mất lưỡi đấy."
"Thâm Thâm!" Diệp Mạc Phàm đi tới bảo vệ Bạch Viện Viện: "Thâm Thâm, rốt cuộc cô muốn làm gì?!"
"Diệp thiếu gia, tôi không muốn làm gì đôi cẩu nam nữa không biết xấu hổ như hai người, chạy tới trước mặt tôi để khoe khoang, chẳng lẽ tôi còn cho hai người vẻ mặt tốt?" Hứa Thâm Thâm cười lạnh hỏi.
Diệp Mạc Phàm cũng không khỏi tức giận: " Hứa Thâm Thâm, tôi và cô đã sớm chia tay, tôi và Bạch Viện Viện là yêu đương thông thường."
"Đúng vậy, chúng ta đã sớm chia tay, vì sao Bạch Viện Viện vẫn muốn dây dưa với tôi, chẳng lẽ anh còn thích tôi, cô ta không có cảm giác an toàn nên mới đến khiêu khích?" Hứa Thâm Thâm chớp chớp đôi mắt long lanh, lạnh lùng nói: "Diệp thiếu gia, tôi thấy anh rất chướng mắt, anh đừng dây dưa với tôi nữa."
"Cô!" Diệp Mạc Phàm hận không thể tìm thứ gì chặn miệng cô lại.
Cô căn bản đổi trắng thay đen.
"Anh muốn làm gì?" Giọng nói lạnh lùng hung dữ của Lệ Quân Trầm truyền tới.
Hứa Thâm Thâm nhìn Lệ Quân Trầm với vẻ uất ức, không nói lời nào, thế nhưng cảm xúc hiện ra hoàn toàn.
Lệ Quân Trầm ôm lấy eo cô nói: "Nói bao nhiêu lần, không nên chấp nhặt với chó."
Hứa Thâm Thâm mím môi, cười hì hì: " Tôi nhớ rồi."
Sắc mặt Bạch Viện Viện và Diệp Mạc Phàm đen như đáy nồi.