Ông Xã Thật Lưu Manh

Chương 28




Chương 28:

 

Sao nghe cái tên này quen vậy nhỉ!

 

Lâm Quán Quán không có thời gian nghĩ ngợi nữa, vội nói, “Anh Tiêu, anh đừng đùa với tôi nữa, hôm nay tôi cứu Tâm Can chỉ là chuyện trùng hợp, nếu anh thật sự muốn báp đáp tôi, thì hãy cứ đưa cho tôi một số tiền đi, tôi chỉ là một diễn viên quèn, ước mơ cả đời này là đóng phim, kiếm tiền, rắc thính, nhìn là biết người đàn ông như anh là rồng trong đám người, tôi, tôi không dám thả thính đâu.”

 

Tiêu Lăng Dạ nhăn mày.

 

Đang định nói gì đó thì cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra từ bên ngoài.

 

Tiếp đó, một dáng người nhỏ xíu xông vào.

 

“Mẹ!”

 

“Cục cưng!”

 

Lâm Quán Quán giang tay đón Lâm Duệ, thế nhưng cậu nhóc nhào đến mép giường thì chợt khựng lại, cậu ngước lên, nhìn thấy đầu Lâm Quán Quán quấn băng, lo lắng nhìn cô chằm chằm, “Đau không mẹ?”

 

“Đau! Đau muốn chết!” Lâm Quán Quán ôm đầu làm bộ đáng thương.

 

“Cho mẹ thích ra vẻ… cúi xuống!”

 

Lâm Quán Quán vâng lời cúi thấp, cậu nhóc kiễng chân lên, thổi vài hơi lên đầu cô, “Phù! Phù! Phù phù là không đau nữa, mẹ đã đỡ chưa?”

 

“Ừ ừ ừ, đỡ nhiều rồi, giờ không đau chút nào nữa!”

 

Cậu nhóc thở phào, quay đầu lại mới phát hiện ra mấy người lạ trong phòng bệnh, khoảnh khắc bắt gặp Tiêu Lăng Dạ, cậu nhíu mày sâu hơn, “Là chú?”

 

Lông mày Tiêu Lăng Dạ khế nhúc nhích.

 

Ngoại trừ Tiêu Tâm Can, xưa nay anh không thích trẻ con, cảm thấy trẻ con vừa ồn ào vừa phiền phức, nhưng nhìn cậu bé trước mặt anh đây lại không hề thấy chán ghét chút nào.

 

Nhát là điệu bộ nhíu mày như ông cụ non của cậu, lại có một chút… đáng yêu!

 

“Biết chú?”

 

“Hay thấy chú trên thời sự!”

 

Tiêu Lăng Dạ hơi nhướn mày.

 

Hứa Dịch khoanh tay trước ngực, dựa vào cửa phòng bệnh, nhìn mấy người trong phòng, ánh mắt anh ta khẽ xao động, cười bảo, “Đại ca, Diễn! Không ngờ người mà Quán Quán cứu là Tâm Can, trùng hợp thật!”

 

Lâm Quán Quán ngơ ngác, “Các anh quen nhau?”

 

“Ừ, hội bạn thân chơi với nhau từ bé!” Hứa Dịch đi đến bên giường, rót cốc nước ấm đưa cho Lâm Quán Quán, “Ôn chứ hả?”

 

“Không sao rồi!”

 

“Thế thì tốt!”

 

Lúc này, Tiêu Diễn nhìn Lâm Quán Quán, lại nhìn cậu nhóc bên giường, máu hóng hót nồi lên, anh ta sáp lại gần Hứa Dịch dò la.

 

“Hứa Dịch, cậu nhóc này là con trai cô Lâm thật à?”

 

“Hứa Dịch, cậu nhóc này là con trai cô Lâm thật à?”

 

Không trách được Tiêu Diễn bị sốc.

 

Quả thực nhìn Lâm Quán Quán cũng chỉ ngoài hai mươi tuổi, nếu đứa bé này là con trai cô vậy thì cô sinh con năm bao nhiêu tuổi?

 

Quan trọng hơn nữa là… ông anh trai sắt đá của anh ta khó khăn lắm mới nở hoa, nếu như Lâm Quán Quán đã có con, thì chẳng phải đóa hoa đào đã bị bóp nát từ khi mới chớm hay sao.

 

Đột nhiên!

 

Trong đầu Tiêu Diễn lại nảy ra một suy nghĩ còn kinh dị hơn.

 

Ngón tay anh ta run lẫy bẩy chỉ vào Hứa Dịch, “Thằng bé này…

 

thằng bé này không phải là con của cậu với cô Lâm đấy chứ?”

 

“Nói vớ vẳn!” Hứa Dịch trừng mắt lườm Tiêu Diễn, “Tôi đẻ ra được đứa con lớn bằng ngần này à?”

 

“Cũng phải, cu cậu này nhìn chỉ khoảng ba bốn tuổi, cậu mới đi Mỹ có ba năm!”