Ông Xã Thật COOL

Chương 23: Chỉnh chết tên nha đầu nhà ngươi




Ngày hôm sau, Lý Minh Triết khoác bộ mặt tối đen tức giận ngồi trước bàn ăn, một miếng cơm cũng nuốt không trôi, cả đêm hôm qua gọi điện thoại cho các cao thủ đến để khôi phục dữ liệu, bận rộn cả một đêm, nếu như không phải ông nội cố ý bảo vệ cái tên khốn chuyên làm điều ác đó, thì nước bọt của tất cả những người đã bị nó trêu đùa cũng có thể nhấn nó chết chìm.

Đậu Đậu nhanh chóng bưng bữa sáng lên, có xúc xích và canh rau, Đông Tây kết hợp chẳng phân chủng loại gì.

Lý Vũ Hiên mặc bộ đồ lẳng lơ bó sát người chạy đến, rất bình tĩnh đi đến kéo ghế ra ngồi, đầu tóc bù xù rối tung, phong độ có phần cuồng dã hơn người.

“Nhị thiếu gia.”

Một người giúp việc mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện, cung kính đưa cho Lý Vũ Hiên một cái gói nhỏ, đồng tử của Lý Vũ Hiên thu lại, xua xua tay để anh ta đi, tiện tay mở cái gói ra, bên trong là một… khẩu súng cầm tay tinh xảo màu đen, còn có một tờ giấy nhớ viết chữ rất rồng bay phượng múa “Người đàn ông phương đông đẹp trai, tôi đang bận rộn, cậu tự mình giải quyết đi! (nguyên văn là tiếng Anh)”

Lý Vũ Hiên cầm khẩu súng, say sưa thưởng thức.

… Lắp thêm bộ phận giảm thanh!!!

Sau đó… lắp đạn vào!!!!

Sau đó nữa… mở chốt an toàn!!!!

“Tạch đoàng… ”

Đậu Đậu nuốt nước miếng, Hồ Ly à, nhất định không được kích động…

Lúc đó Lý Tiểu Lỗi đội chiếc mũ bóng chày lệch cũng đi ra, che đi phần đầu sưng vù lồi lõm dưới mũ, mặt càng thảm không chịu được, chỗ thâm chỗ tím, dọa chết người ta, có đóng quỷ cũng không cần hóa trang, Đậu Đậu giật mình nhảy lùi một bước, tiếp tục lau mồ hôi, trong lúc cuồng nộ và kinh hoàng cực độ (lườm mắt giải thích) mình đã đánh đứa trẻ thành đầu lợn thế này, trong lòng cũng có một chút có lỗi, không ngờ lại xuống tay nặng như vậy, hu ~~(╯﹏╰) chắc là do da của đứa trẻ này non quá…

“Ôi, sao ba người các anh lại tiều tụy như vậy, nhìn sắc mặt kém như thế này, chắc là tối qua chơi rất khuya đúng không?”

Chơi?

Lý Minh Triết: Cả đêm hôm qua tôi phải cứu tài liệu!

Lý Vũ Hiên: Cả đêm hôm qua nghĩ cách làm sao cho cậu mất tích!

Hùng Đậu Đậu: Cả đêm hôm qua tôi… ngủ…

Lý Minh Triết:… Quả nhiên, người con gái mà mình nhắm trúng định lực quả khác người thường.

Lý Vũ Hiên:… đúng thật là vẫn vô lo vô nghĩ.

“Tại sao chẳng ai ăn vậy?”

Lý Tiểu Lỗi nhổ bãi nước bọt, không khí kì quái, lười nhác lấy chân đá ghế ngồi xuống, thò cái đầu heo tham lam ngửi ngửi đĩa thức ăn “Ừm, thật thơm, anh cả, nói với đầu bếp một tiếng em rất rất cảm ơn anh ta.”

Lý Minh Triết hừm một tiếng lạnh như băng, không thèm để ý.

Khí sắc của ba người không tốt, khẩu vị cũng kém bình thường, chẳng ăn miếng cơm nào, Lý Tiểu Lỗi một mình ngang ngược chiếm tất cả các đĩa trên bàn, còn cướp cả bát canh trước mặt Đậu Đậu, Hùng Đậu Đậu đang định nói gì, Lý Tiểu Lỗi liền trừng mắt cong môi “Vẫn ăn à, cô gái à, người cô trên dưới bằng nhau thô kệch như vậy mau đưa lạp xưởng cho tôi!”

Hùng Đậu Đậu:…! ! !

Một trận gió cuốn mây tàn, Lý Tiểu Lỗi vỗ vỗ vào bụng nhởn nhơ xỉa răng, ánh mắt đểu cáng nhìn Đậu Đậu bị ức hiếp chẳng được ăn miếng cơm nào “Này, cô gái, cô ác như vậy, lẽ nào trên giường rất dịu dàng?”

Hùng Đậu Đậu:… Mồ hôi~

Lý Tiểu Lỗi lại cười, hàm răng trắng xóa “Có thể điều khiển hai người đàn ông hung mãnh này, không biết là dịu dàng hay là có thủ đoạn khác, hi hi.”

Gân xanh trên trán Lý Minh Triết lại nổi lên cuồn cuồn, tay ấn mạnh xuống bàn cũng đầy gân xanh.

Lý Vũ Hiên cầm súng lên, dùng khăn trải bàn trắng, từ từ ngắm kỹ mục tiêu.

Đậu Đậu hít một hơi dài, ngẩng mắt lên, nghiêm túc nói với Lý Tiểu Lỗi “Tôi chính là đầu bếp làm cơm.”

Lý Tiểu Lỗi khẽ nhướn mày lên “Ôi, là cô à, tay nghề không tồi!”

Đậu Đậu gật đầu “Ừm, cảm ơn, tôi sẽ không kiêu ngạo, vì tiết kiệm thực phẩm, tôi đem tất cả những thứ tối qua phát hiện có thể ăn được ra làm bữa sáng… ví dụ như sâu…”

…!!!!!

Lý Tiểu Lỗi đột nhiên biến sắc đựng bật dậy “Cô… cô nói gì?”

Đậu Đậu chớp mắt ngây thơ “Tôi nói là, hôm qua “nguyên liệu” cậu tặng tôi tôi đều dùng rồi, không lãng phí chút nào.”

Sâu bọ đáng ghét…

Lý Tiểu Lỗi nôn khan mấy cái, bịt miệng tay run rẩy chỉ chỉ vào cái bát trống không “Cái đó… canh gì?”

“Canh cá trạch đó, ai ya, hình như tôi đã quên mất không làm sạch nội tạng rồi.”

“Cái… cái đó cổ gà cay cay?”

“Là con rắn nhỏ đó~”

“Thịt thăn rang khô?”

“Đương nhiên là sâu rang khô.”



Lý Tiểu Lỗi mặt tái xanh, cố gắng kìm không nôn chỗ thức ăn trong bụngra **, toàn thân run rẩy, đứng dậy chạy thẳng vào nhà tắm, có mất mặt cũng không thể ở đây nhìn hiện trường.

Chạy đến cửa rồi, Đậu Đậu rất nhỏ tiếng bổ sung thêm một câu “Lạp xưởng trong xúc xích cậu ăn là con run đất đó…”

“Oa… ọe ọe… oa ọe…”

Tất cả thực phẩm đều phun ra qua mồm qua miệng, Lý tiểu công tử chẳng chút quan tâm đến hình tượng nữa, vùi đầu vào bồn cầu nôn thốc nôn tháo.

Quả nhiên, phụ nữ là loài động vật không thể coi thường…

Ai nói người con gái dịu dàng không biết dã man, ai nói cái túi trút giận không biết phản kháng, đó là vẫn chưa bức quá, bức quá cũng biết vượt tường!

Lý Tiểu Lỗi nôn đến mức nôn hết cả mật xanh mật vàng, quỳ trên mặt đất run run, băng tuyết trên mặt Lý Minh Triết sớm đã tan chảy, gió xuân dường như đang thổi qua gương mặt anh tuấn, anh đứng lên tinh thần sảng khoái đưa tay vặn mình một cái quay về phòng xử lý văn kiện, khi sắp đi còn không quên mỉm cười khích lệ với Đậu Đậu, Đậu Đậu ngoan ngoãn xua xua tay, tiễn lãnh đạo đi làm việc.

“Đậu Đậu, anh càng ngày càng thích em…”

Lý Vũ Hiên đẩy Đậu Đậu ra bên ngoài cười kinh thiên động địa, dọa chết vô số con cá vàng.

Lý Tiểu Lỗi bị chỉnh cho cả ngày không nuốt được miếng nào, đến mật xanh mật vàng đều nôn ra sạch sẽ, khó khăn lắm mới có chút khẩu vị, Đậu Đậu dưới sự khích lệ của Lý Vũ Hiên, không bỏ lỡ thời cơ làm một bữa ‘tiệc côn trùng’, ví dụ như, dùng dao tỉa miếng lòng béo mỡ thành hình hoa văn, đậu phụ dùng ống hút tạo thành hình sâu, cho vào dầu thực vật xanh, rồi cho vào canh, lúc đó xuất hiện cảnh tượng vô số con sâu béo.

Chỉ cần Lý Tiểu Lỗi ngồi xuống bàn ăn, ‘canh sâu béo’ nhất định phải để lên trên, Lý Vũ Hiên ác ý trộn trộn, như trộn hỗn hợp Lý Tiểu Lỗi, thế là, cậu nhỏ Lý hai ngày liên tiếp không có chút gì bỏ bụng.

Đói đến mức đi không nổi, càng không thể tiếp tục chỉnh người, Lý Tiểu Lỗi cả ngày run rẩy ngồi trong phòng lên mạng, ba người còn lại có thể thở được, bồi dưỡng khí chất, nhưng xem ra như vậy, Lý Tiểu Lỗi vẫn tuyệt đối không đề cập đến việc bỏ đi, ở lì ở đây đánh chết cũng không đi, Đậu Đậu phiền não, cũng không thể để cậu nhỏ Lý chết đói ở đây, nhảy xuống giường đi tìm Lý Vũ Hiên thương lượng đối sách.

Lý Vũ Hiên thở dài, lăn qua lăn lại thoải mái trên giường “Bỏ đi, chắc chắn là ông nội phái nó đến đây giám sát em.”

Đậu Đậu chỉ vào mình trợn tròn mắt “Ồ?”

Lý Vũ Hiên gối hai tay ra sau đầu, cố ý để áo sơ mi lăn ra để lộ một khoảng lớn “Em nghĩ xem, anh anh đã 28 rồi, người con trai chưa từng có một người bạn gái, đột nhiên em lại xuất hiện, lại nghênh nghênh ngang ngang dọn vào ở cùng nhà anh ấy, ông nội có thể không hoài nghi hai người có vấn đề không?”

“Sống chung, khụ khụ….”

Lý Vũ Hiên lật cặp mắt Hồ Ly, câu hồn đoạt phách “Hai ba người chúng ta chẳng phải là quan hệ sống chung sao?”

“…”

Thôi bỏ đi, không thể nói rõ với Hồ Ly được, quay lại vấn đề chính, Đậu Đậu lắc lắc đầu, thở dài ngán ngẩm hỏi “Vậy tại sao ông cụ lại không nghi ngờ quan hệ giữa hai chúng ta có vấn đề?”

Lý Vũ Hiên đập vào đầu, dùng ánh mắt lõa~ lồ nóng bỏng nhìn chăm chú vào khuôn ngực lép kẹp của Đậu Đậu.

Đậu Đậu đỏ mặt, ngượng ngùng quay người “… Tôi biết rồi.”

Bạn gái trước kia của Lý Vũ Hiên đều là những cô gái lẳng lơ thân hình bốc lửa, khiến người ta tin rằng công tử phong lưu đẹp trai thích khẩu vị như vậy đột nhiên thích một người thân hình như củ cải, đừng nói là người trái đất đến cả người sao hỏa cũng chẳng tin nổi.

Đương nhiên, trừ hai đương sự.

Lý Vũ Hiên thở dài, quay người nằm trên giường tiếp tục thực hiện các tư thế “Bây giờ khá tốt, trước khi tôi ở cùng với anh trai, ông nội đã ngầm cảnh cáo tôi không được làm hỏng anh trai, cho phép tôi tự mình ra ngoài tìm phụ nữ tiêu khiển.”

Đậu Đậu ‘ý’ “Tại sao vậy?”

Lý Vũ Liên tự yêu bản thân sờ vào mặt, ném cho Đậu Đậu một cái nhìn quyến rũ, không có chút biểu cảm nào “Đều là do bộ mặt đẹp đẽ và thân hình quyến rũ của tôi, hết cách rồi, vẻ đẹp trời sinh khó trách được, mê lực vô địch tự trời ban.”

Đậu Đậu tiếp tục bị mê hoặc.

Cô gái này đúng thật là chậm chạp, Lý Vũ Hiên vỗ trán “… Ông nội là sợ anh anh sẽ thích anh nên mới chặn trước.”

Đậu Đậu:…! ! !

“Vậy nếu như Lý Tiểu Lỗi không chịu đi, anh có thể nghĩ ra biện pháp để khiến cậu ra dọn đi không?” Đậu Đậu mắt sáng như sao.

Lý Vũ Hiên đổ nhoài xuống giường, thở dài thườn thượt “Nó à, chính là nhị thế tổ của nhà họ Lý, trừ ông nội ra thì chẳng nghe lời ai cả, bọn anh tuy là anh nó, nhưng đều không dám làm gì nó, ông nội bảo vệ nó rất cẩn thận, có lần nó làm vỡ nọ gốm của anh hai, anh hai dần cho nó một trận, kết quả ông nội dần cho anh hai một trận.”

Lý Minh Triết hóa ra cũng bị đánh… thật muốn xem bộ dạng cắn răng khuất phục của anh khi bị đánh… (này!)

Đậu Đậu có chút kỳ quái “Tại sao vậy? hai người cũng là cháu của ông ấy mà.”

“Nó và bọn anh không giống nhau” trong mắt Lý Vũ Hiên có chút gì đó mờ mịt, mê hoặc lùi bước, lạnh lùng thốt ra “Cha mẹ của nó chính là chú thím của anh, mấy năm trước đã mất rồi, rơi từ trên máy bay xuống, đến thi thể cũng chẳng tìm được, chỉ còn để lại một mình Lý Tiểu Lỗi, cho nên ông nội mới coi nó như viên minh châu trong tay.”

Đậu Đậu không kìm được biểu lộ vẻ kì quái “Hồ Ly, chẳng phải anh cũng…”

Ánh mắt Lý Vũ Hiên hơi nghiêm nghị.

Đậu Đậu toát mồ hôi, thân thế của Lý Vũ Hiên dường như là một điều cấm kị ở Lý gia, tuy mẹ anh có bệnh, nhưng không phải vì mất đi mẹ mà được hưởng một chút quan tâm nào, mà bố của anh ta, chỉ yêu quý một người con trai, đó là Lý Minh Triết, không nói đến những sự quan tâm bình thường, Ông nội tuy lo lắng anh sẽ làm hỏng Lý Minh Triết ưu tú, nên đặc cách cho Lý Vũ Hiên ra ngoài tìm niềm vui tiêu khiển.

Thật khiến cho người ta áp lực.

Đậu Đậu cúi thấp đầu, đi đến ngồi bên cạnh Lý Vũ Hiên, nhỏ tiếng an ủi “Tôi… tôi không phải cố ý đâu.”

Lý Vũ Hiên tự nhiên so so vai, trong mắt tràn đầy thù hận “Ông nội phái chú anh ra nước ngoài giải quyết việc, kết quả trên đường xảy ra chuyện, ông nội cảm thấy mình có lỗi với Lý Tiểu Lỗi, thế nên mới đón nó về bên cạnh chăm sóc, gần như đến mức muốn gì được nấy, đối với nó chỉ có sự bao dung và yêu thương, còn anh, hừm, ông ấy luôn coi anh là nỗi sỉ nhục của nhà họ Lý, một đối tượng sử dụng vào việc liên hôn về mục đích chính trị.”

Khí ép bức người từ trong mắt Lý Vũ Hiên phát ra, nghĩ đến tất cả những sự lạnh lùng và khinh bỉ mà mình phải chịu, đã sớm biết trái tim khát khao tình cảm của anh đã bị phong kín, đứa trẻ còn ít tuổi ở nước ngoài xa lạ, chịu đựng đau khổ của việc mất đi người mẹ, tận sâu trong đáy lòng mềm yếu và đau đớn biết nhường nào, sống cuộc sống kiên cường mà đau khổ.

Đậu Đậu nhè nhẹ nắm chắc lấy tay Lý Vũ Hiên.

“Đậu Đậu, có phải em cảm thấy anh rất vô dụng?”

“Không có” Đậu Đậu vặn chiếc eo nhỏ, giúp Lý Vũ Hiên đòi công bằng “Hồ Ly, có những lúc tôi rất khâm phục anh, nếu tôi bị đối xử như vậy, thì chắc chắn sẽ không điềm tĩnh được như vậy, cũng không quay về tiếp quản công ty gì cả, một mình ở bên ngoài, tự do tự tại tốt bao nhiêu…”

Có người cùng chia sẻ đau khổ với mình, giúp mình trút giận, bất kể là tình yêu hay là đồng tình, đều khiến người khác cảm động.

Khóe mắt Lý Vũ Hiên cong lên, cười.

Đột nhiên, Lý Vũ Hiên hư đốn đẩy Đậu Đậu đang chẳng phòng bị gì xuống, hai người lăn qua lăn lại trên giường, Lý Vũ Hiên ôm chặt Đậu Đậu vào trong lòng, dùng lực vỗ về rất tình tứ, đỉnh mũi ghé lên mái tóc mới gội mềm mại của Đậu Đậu “Đậu Đậu, em càng ngày càng đáng yêu.”

“Cái đó, tay của anh…” Đậu Đậu ú ớ.

Lý Vũ Hiên cúi đầu nhìn, phát hiện tay mình đang dùng lực sờ trên ngực Đậu Đậu.

Thói quen tự nhiên…

Mặt Đậu Đậu sớm đã đỏ như con tôm luộc, cố gắng thu người về phía sau, cơ thể nhỏ bé khẽ lùi lùi, rút rút ra, cổ Lý Vũ Hiên nổi gân lên, nhịp tim càng lúc càng nhanh, nhưng lại giả vờ tự nhiên rút tay về “Hoàn toàn chẳng cảm thấy gì.”

Đậu Đậu:…!!!!

Lý Vũ Hiên không chút ngại ngùng, còn chải chải mái tóc rối tung, vỗ vỗ vào ngực nói với cô gái đang bi phẫn “Nếu không, cho em sờ lại của anh nhé.”

Đậu Đậu hoảng hốt “Tránh xa tôi ra…”

Lý Vũ Hiên hừm một tiếng không hài lòng, chán nản nằm lăn qua lăn lại trên giường “Cho em sờ em không sờ, thật không biết được trong đầu em nghĩ cái gì, người khác muốn sờ đều phải xếp hàng…”

Đậu Đậu:…! ! (toát mồ hôi…)

“Vậy bây giờ làm thế nào đây, Lý Tiểu Lỗi không ăn gì, ngộ nhỡ chết đói thì sao, ông nội anh liệu có đến tìm tôi đòi mạng không?” Đậu Đậu lo lắng hỏi, Lý Vũ Hiên hừm một tiếng lạnh lùng “Nó tuổi mèo, em yên tâm đi.”

“Nhưng mà, cậu ấy không đi chúng ta sẽ không có được những ngày vui vẻ…” Đậu Đậu ấm ức cong môi lên vặn tay “Nói, người ta không thích uống ‘trà giun đất’…”

“Ye! ! !”