Ông Xã Thần Bí

Chương 811




CHƯƠNG 811: CỬU GIA

Ý tứ trong lời nói của Bùi Minh Huyền rất rõ ràng, về chuyện của Bùi Dục Ngôn và nhiệm vụ anh ta thực hiện lần này sẽ không nói cho Bùi Diệp Kỳ biết.

Dáng vẻ oai phong lẫm liệt này đúng là rất phù hợp với thân phận thủ trưởng của ông ta.

Nhưng trong lòng Bùi Diệp Kỳ hiểu rõ, thật ra Bùi Minh Huyền cũng rất lo lắng Bùi Dục Ngôn sẽ xảy ra chuyện.

“Ba, hiện tại đang ở nhà, ba không cần phải nói chuyện ngay thẳng đúng mực như thế, từ khi anh cả tham gia vào quân đội cũng đã nghĩ đến chuyện hy sinh, nhưng chúng ta là người nhà của anh ấy nên sẽ có suy nghĩ riêng, hy vọng anh ấy sẽ sống sót.”

Anh ta nói đến đây thì quay đầu nhìn về phía Bùi Minh Huyền: “Ba cũng giống như vậy.”

Sắc mặt Bùi Minh Huyền cứng lại, khó tin nhìn về phía Bùi Diệp Kỳ.

Bùi Diệp Kỳ tiếp tục nói: “Ba, ba có thể nói cho con biết một chút về tình hình của anh cả không, ba nói một chút thôi.”

Bùi Minh Huyền im lặng một lúc mới lên tiếng nói: “Nhiệm vụ lần này của nó là bắt giữ thủ lĩnh của tổ chức Hắc Nguyệt Lượng là Cửu Gia, trùm buôn lậu súng ống lớn nhất nước, trước đó đã có người nhận nhiệm vụ này, nhưng cuối cùng lại thất bại, bị phanh thây rồi đưa trở về, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, mà Cửu Gia lại chạy trốn ra nước ngoài, ung dung ngoài vòng pháp luật.”

Bùi Diệp Kỳ kinh ngạc, anh ta cũng làm ăn bên ngoài, nhưng làm ăn phạm pháp như vậy thì anh ta thật sự không hiểu biết nhiều lắm.

“Trải qua chuyện lần trước, cấp trên đã rút kinh nghiệm, chuẩn bị suốt hai năm, đúng lúc gần đây điều tra được Cửu Gia quay về nước, đang ở vùng biên giới thành phố T, cho nên cấp trên phái Dục Ngôn, trước đó nó có gửi tin tức nói đã truy được Cửu Gia, nhưng không ngờ bọn họ còn chưa kịp báo tin tức cho chúng ta thì đã mất liên lạc với toàn đội.”

Bùi Minh Huyền xoa ấn đường, hiển nhiên đã vài ngày chưa nghỉ ngơi tốt, vẫn luôn lo lắng chuyện này.

“Hiện tại phải làm thế nào? Phái người đi cứu viện sao?” Bùi Diệp Kỳ đã từng ở trong bộ đội mấy năm nên cũng biết những chuyện này.

“Đã liên lạc với cục cảnh sát ở đó nhưng lúc Cửu Gia ở trong nước đã hoạt động lâu dài ở thành phố T nên rất quen thuộc với người của cục cảnh sát thành phố T, dựa theo kết quả bàn bạc thì phái người ở bên này, nhưng Cửu Gia vô cùng gian xảo, quân nhân bình thường đi qua đó còn chưa kịp hành động cứu viện thì đã bị phá hoại.”

Có câu nói quá tam ba bận, đây là lần thứ hai bao vây bắt giữ Cửu Gia, nếu bây giờ không thành công thì Cửu Gia nhất định sẽ chạy trốn ra nước ngoài một lần nữa, bọn họ cũng không thể bắt giữ, khối u ác tính này vẫn sẽ tồn tại.

Hắn ta sẽ tiếp tục phạm pháp, tiếp tục buôn lậu súng ống gây hại cho xã hội.

Huống hồ, tuy rằng hắn ta là trùm buôn lậu súng ống lớn nhất nước nhưng không chỉ buôn lậu ma túy, rửa tiền phi pháp…

Không có việc phạm pháp nào là hắn ta chưa làm.

“Con đi.”

Bùi Diệp Kỳ bỗng nói ra hai chữ, làm cho Bùi Minh Huyền hoàn toàn không kịp phản ứng lại.

“Con nói cái gì?”

“Con nói con sẽ đi cứu viện cho anh cả, con cũng từng ở trong bộ đội mấy năm, những gì đã học và thân thủ cũng chưa mất hết, nhưng trên người con không hơi thở của quân nhân, nếu thật sự đối mặt với Cửu Gia thì hắn ta sẽ nghi ngờ con nhưng lại giảm đề phòng xuống.”

“Chuyện này không thể được!”

Bùi Minh Huyền không hề nghĩ ngợi lập tức từ chối.

“Không thể nào để con đi được, chuyện này không hợp với quy định.”

“Không lẽ hiện tại mọi người còn có thể tìm được người thích hợp hơn sao? Mọi người có tin tức của anh cả sao?” Sắc mặt Bùi Diệp Kỳ cũng vô cùng nghiêm túc, anh ta cực kỳ nghiêm túc.

“Hôm nay cứ như vậy trước đi.”

Bùi Minh Huyền không để ý đến anh ta, nói xong thì xoay người đi lên lầu.

Bùi Diệp Kỳ đành phải về phòng ngủ.

Ngày hôm sau, Bùi Diệp Kỳ đến công ty sớm.

Anh ta mở họp, ký tài liệu, hoãn lại lịch trình, thư ký không nhịn được hỏi: “Tổng giám đốc Bùi, gần đây anh muốn nghỉ phép sao?”

Bùi Diệp Kỳ cũng không ngẩng đầu lên nói: “Không phải, tôi đi công tác.”

“Đi công tác?” Thư ký tỏ vẻ này quá đột nhiên, cô hoàn toàn không biết.

“Đến Châu Phi mở rộng thị trường.”

Thư ký: “…”

Tuy rằng nghe có vẻ khó tin, nhưng ông chủ nói nghiêm túc như vậy thì nhất định là thật.

Chuyện Bùi Diệp Kỳ muốn đến Châu Phi mở rộng thị trường truyền tới tai Lục Thanh Du.

Giữa trưa, hai người cùng nhau ăn cơm, Lục Thanh Du hỏi anh ta: “Anh đùa với em sao, công ty không có thứ gì cần mở rộng thị trường ở Châu Phi cả, anh đừng đùa.”

“Thật sao?” Bùi Diệp Kỳ cong môi, ý cười rất nhạt: “Anh thật sự muốn đi Châu Phi.”

“Anh có hỏi chú Bùi chuyện ngày hôm qua không? Rốt cuộc anh cả đã xảy ra chuyện gì?” Lục Thanh Du chỉ cho rằng anh ta nói đùa, cho nên không hề tin.

“Tình hình không lạc quan lắm, anh định đến thành phố T, nhưng có lẽ ba anh sẽ không đồng ý, mà chuyện này cũng cần phải giữ bí mật, cho nên anh sẽ nói với bên ngoài là muốn đi Châu Phi.”

Sắc mặt Bùi Diệp Kỳ nghiêm túc, chuyện liên quan đến sự an toàn tính mạng của Bùi Dục Ngôn, anh ta không dám xem thường.

Bùi Dục Ngôn làm việc luôn cẩn thận, nhưng lần này toàn đội lại mất liên lạc, khó tránh khỏi làm cho người khác nghĩ đến trường hợp không tốt.

Lục Thanh Du vừa nghe anh ta muốn đi thành phố T thì nói: “Anh cả chấp hành nhiệm vụ ở thành phố T sao? Em cũng muốn đi!”

“Một cô nhóc như em không được dính vào chuyện này.” Bùi Diệp Kỳ cũng không dám mang theo Lục Thanh Du, một người anh ta qua đó còn có thể tự bảo vệ mình, nếu anh ta mang theo Lục Thanh Du thì không nói chính xác được.

Lục Thanh Du quay đầu suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy Bùi Diệp Kỳ mang theo mình là chuyện không thể nào.

Nhưng cô đã biết Bùi Dục Ngôn chấp hành nhiệm vụ ở thành phố T, cho dù Bùi Diệp Kỳ không mang theo cô đi thì cô cũng có thể tự mình đi.

Mấy ngày sau, Bùi Diệp Kỳ xuất phát đi thành phố T.

Lúc anh ta lên máy bay mới gọi cho Bùi Minh Huyền nói anh ta muốn đi thành phố T.

Bùi Minh Huyền tức giận đến mức đập điện thoại.

“Bùi Diệp Kỳ, con quay về cho ba, con lớn như vậy rồi còn hồ đồ giống như con nít vậy, này giống cái gì!”

“Ba, con không hồ đồ, con muốn đi cứu anh cả, nếu anh ấy bình an thì nói không chừng cũng có thể giúp anh ấy làm gì đó, nếu anh ấy xảy ra chuyện, con sẽ cứu anh ấy, con sẽ bảo vệ tốt bản thân.”

Anh ta nói xong thì cúp điện thoại.

Ông ta gọi lại thì thông báo đã tắt máy.

Bùi Minh Huyền tức giận không thể làm được gì, tràn đầy nôn nóng.

Lục Thanh Du mua vé máy bay buổi tối.

Gần đây ba Lục rất bận, không có thời gian quan tâm cô.

Mà hằng năm công việc của mẹ Lục luôn bận rộn, bà ấy cũng không biết chuyện Bùi Dục Ngôn, cho nên cũng không biết Lục Thanh Du lén đi thành phố T.

Cô to gan cũng không dám gọi điện thoại về nhà giống như Bùi Diệp Kỳ.

Nhưng trước đi cô đi có gọi cho An Hạ một lần, nói mình muốn đi thành phố T.

An Hạ có chút khó hiểu: “Cô đến thành phố T xa xôi như vậy làm gì?”

Thành phố T là thành phố biên giới, rất xa, hơn nữa môi trường ở bên đó cũng không tốt lắm, nói là đi du lịch cũng không thực tế.

“Tôi có chuyện rất quan trọng, hai ngày sau, cô nói chuyện tôi đi thành phố T với anh ba và người nhà tôi.”

“Vì sao?”

An Hạ cảm thấy rất kỳ lạ, luôn cảm thấy không đáng tin, Lục Thanh Du muốn làm cái gì?