Ông Xã Thần Bí

Chương 800




CHƯƠNG 800: GIẤY KHAI SINH

Lần trước sau khi bị môi giới lừa gạt, Tô Yến Nhi tìm nhà ở rất cẩn thận.

Mặc dù đắt hơn so với giá thị trường một chút, nhưng cũng may hoàn cảnh khu nhà không tệ.

Mặc dù cô cũng ở chưa được bao lâu.

Trong siêu thị của khu nhà, Tô Yến Nhi mua đồ dùng hàng ngày cho Bùi Diệp Kỳ.

Bùi Diệp Kỳ đi theo sau lưng cô, hơi tò mò về chuyện của cô.

Những ngày này, anh ta cũng không biết vì sao mình lại cho người đi theo cô.

Có lẽ là vì cô hơi giống Thư Nhã Niệm.

Anh ta không được Thư Nhã Niệm đối xử dịu dàng ấm áp, vì vậy trong lòng luôn cảm thấy không công bằng, mà trước đây từng có một lần nên duyên ngắn ngủi với Tô Yến Nhi, xuất phát từ tò mò, anh ta mới chú ý đến cô.

Quả thật trong lòng anh ta nghĩ như vậy.

Nhưng mà, chờ đến khi Tô Yến Nhi giới thiệu căn hộ cho anh ta xong, nói: “Vậy tôi đi nhé.”

“Cô muốn đi đâu?” Sắc mặt Bùi Diệp Kỳ lập tức thay đổi, cô có thể đi đâu chứ?

Tô Yến Nhi cảm thấy người đàn ông này thật biết trở mặt.

Cô nói đúng sự thật: “Nam nữ khác nhau, anh ở trong nhà của tôi, tôi cũng không tiện ở lại nơi này.”

Bùi Diệp Kỳ híp mắt nhìn cô, nét mặt hơi nguy hiểm.

Bất chợt, anh ta cười suy ngẫm: “Trái lại bây giờ cũng biết giữ mình trong sạch rồi.”

Sắc mặt Tô Yến Nhi lập tức tái xanh.

Cô không biết vì sao năm đó Bùi Diệp Kỳ lại đi thành phố Vân Châu, càng không biết vì sao Huỳnh Tiến Dương lại đưa mình lên giường của anh ta.

Chuyện đã xảy ra lâu như vậy rồi, cô cũng không muốn biết nữa

Bị người mình yêu nhất phản bội.

Cô đã từng yêu Huỳnh Tiến Dương như vậy, yêu mù quáng, yêu đến nỗi đánh mất cả bản thân.

Chính cô cũng không nhớ vì sao mình lại yêu anh ta như vậy, có lẽ là vì thói quen, dù sao từ nhỏ đến lớn cô cũng chỉ yêu một mình Huỳnh Tiến Dương.

Cho dù sau này Huỳnh Tiến Dương đối xử với cô như vậy, nhưng việc cô không thể chịu nổi nhất vẫn là việc anh ta đưa cô lên giường Bùi Diệp Kỳ.

Đáng buồn làm sao.

Lời nói của Bùi Diệp Kỳ, rất rõ ràng đã nhận ra cô là người phụ nữ năm đó.

Thật khó tưởng tượng vì anh ta vẫn còn nhớ rõ cô.

Sắc mặt Tô Yến Nhi trở nên vô cùng lạnh nhạt: “Đúng vậy, trước kia tôi quả thật không phải là người tốt lành gì, nhưng sống vẫn phải sống thôi, tôi muốn giữ mình trong sạch không được sao?”

Bùi Diệp Kỳ nhận ra hình như mình nói sai rồi.

Nhưng anh ta cũng không thể nói xin lỗi với cô.

“Tôi đi trước.”

Tô Yến Nhi cầm túi xách đi ra ngoài.

Ra cửa, cô đi xuống bằng đường cầu thang, đi chưa được mấy bước, lại ngồi ngay xuống bậc thang.

Cô dựa đầu lên gối, chỉ cảm thấy toàn thân rét run.

Cô cũng rất muốn giống như Tô Ánh Nguyệt, vừa sinh ra đã có một người ba có quan điểm rõ ràng về đúng sai, thông minh mà nho nhã.

Khi còn nhỏ, thật ra cô rất thích Tô Chí.

Tô Chí đối xử với trẻ con rất dịu dàng, lại thích cười, nhìn rất hiền lành, là người mà phần lớn trẻ em đều yêu thích.

Nhưng mà bà nội và ba mẹ cô đều nói với cô, bác cả là người xấu, sẽ cướp đi tất cả của nhà họ Tô.

Khi đó cô vẫn không biết ‘cướp đi tất cả của nhà họ Tô’ là có ý gì.

Nhưng bọn họ thường nói bên tai cô, Tô Chí là người xấu, nên cô cũng cảm thấy Tô Chí là người xấu, mãi sau này ông vì chuyện kia mà vào tù, lại càng chứng thực suy nghĩ trong lòng cô.

Sau khi Tô Ánh Nguyệt tiến vào nhà họ Tô, bọn họ nói với cô, Tô Ánh Nguyệt sẽ cướp đi vị trí của cô ở nhà họ Tô, nhất định phải đuổi Tô Ánh Nguyệt đi.

Lại nhớ đến những chuyện này, cô cảm thấy nó tựa như xảy ra ở đời trước.

Đó là dòng họ kiểu gì vậy?

Tràn đầy tính toán và ghen ghét, tất cả đều vì lợi ích của bản thân mà bày mưu tính kế.

Bây giờ nghĩ lại, quả thật Tô Chí và Tô Ánh Nguyệt không hề giống người của nhà họ Tô chút nào, nếu không, năm đó Tô Chí cũng không thể nào gặp phải kết cục như vậy.

Bị người thân thiết nhất yêu thương nhất phản bội, khoảng thời gian cô mới ra nước ngoài kia, đã vô số lần nghĩ đến cái chết.

Đứa bé trong bụng lại là tội lỗi.

Nhưng nếu cô không sinh con, đời này cô sẽ không thể tiếp tục làm mẹ được nữa.

Khi đó, cô ở trong bệnh viện một thời gian dài, cả người buồn rầu uất ức.

Bác sĩ điều trị chính của cô là một người phụ nữ trung niên, xinh đẹp mà tao nhã, chị ấy thường xuyên dẫn con mình đến bệnh viện thăm Tô Yến Nhi.

Thỉnh thoảng đi ra ngoài một chuyến, cũng có rất nhiều người thấy cô mang thai mà giúp đỡ cô.

Khi đó, cô mới biết, thật ra đây là một thế giới tràn đầy lòng tốt.

Cho dù một kẻ bết bát như cô cũng có thể gặp được một số người tốt như vậy, cô rất cảm ơn.

Sau khi sinh con ra, tình trạng của cô cũng dần dần tốt hơn.

Tất cả tuyệt vọng và đau đớn, sau khi đã trôi qua rồi, quay đầu lại nhìn cũng không còn đáng sợ như vậy nữa.

Mà hiện giờ, cô lại dính líu đến người mà cô không muốn dính líu đến nhất, chuyện này hơi phiền toái.

Nếu lại tiếp tục gặp gỡ Bùi Diệp Kỳ, quá mức mạo hiểm.

Nếu nhà họ Bùi biết sự tồn tại của con trai cô, nhất định sẽ cướp đi.

Tô Yến Nhi hít sâu một hơi, đứng dậy chậm rãi đi xuống cầu thang.

Tạm thời cô không thể đi đón con trai về nước.

Sau khi cô rời đi, Bùi Diệp Kỳ mới từ khúc rẽ đi ra.

Anh ta cúi đầu nhìn Tô Yến Nhi bước từng bước xuống cầu thang, cũng không biết nghĩ đến điều gì, lại lấy điện thoại di động ra gọi điện.

“Đi điều tra chuyện hai năm nay của người phụ nữ này.”

Thật ra anh ta cũng cảm thấy hơi tò mò về Tô Yến Nhi, dáng vẻ bây giờ của cô không hề giống với năm đó.

Tại nhà họ Bùi, từ sau khi anh ta cưới Thư Nhã Niệm, quan hệ với Bùi Chính Thành càng trở nên căng thẳng hơn.

Hai người vẫn luôn âm thần so đấu.

Bùi Chính Thành so đấu với anh ta là vì Bùi Minh Huyền . Mà anh ta thì sao? Lại là vì Thư Nhã Niệm.

Bây giờ nghĩ lại, vì một người phụ nữ như Thư Nhã Niệm, thật không đáng.

Có một đoạn thời gian, anh ta rảnh rỗi đến phát chán, bèn đi đến thành phố Vân Châu xem Bùi Chính Thành sống ở bên đó như thế nào.

Sau khi đi đến, anh ta đi thẳng đến Ngọc Hoàng Cung, Ngọc Hoàng Cung rất nổi tiếng.

Cũng không biết là ai tiết lộ tin tức, anh ta còn chưa tìm được Bùi Chính Thành thì đã bị người ta kéo đi dự tiệc.

Trong bữa tiệc, dường như Huỳnh Tiến Dương có hạng mục gì cần nhờ vả người khác, thấy tất cả mọi người đều rất cung kính anh ta, bắt đầu đến nịnh nọt anh ta.

Ngày đó tất cả mọi người đều uống khá nhiều, Huỳnh Tiến Dương uống say, Tô Yến Nhi đến đón anh ta.

Khí chất của Tô Yến Nhi và Thư Nhã Niệm hơi giống nhau.

Anh ta không nhịn được nhìn thêm mấy lần.

Anh ta và Thư Nhã Niệm kết hôn mấy năm, cô ta giống như một tảng đá không hề ấm áp, vậy mà lúc ấy anh ta lại cảm thấy hâm mộ Huỳnh Tiến Dương.

Mà Huỳnh Tiến Dương lại hiểu lầm là Bùi Diệp Kỳ coi trọng Tô Yến Nhi, nên sắp xếp chuyện sau đó.

Có thể là xuất phát từ ý muốn trả thù, cũng có thể là bề ngoài Tô Yến Nhi rất được, mà anh ta cũng không phải đàn ông tốt gì, nên đã làm với cô.

Trước đó chỉ là cho người chú ý đến Tô Yến Nhi, anh ta cũng chưa từng nghĩ muốn điều tra chuyện hai năm nay của cô.

Mà lúc này Tô Yến Nhi vẫn chưa biết, chuyện cô lo lắng nhất đã xảy ra rồi.

Hai ngày sau, mỗi ngày đến giờ cơm, Tô Yến Nhi đều trở về căn hộ nấu cơm cho Bùi Diệp Kỳ.

Bùi Diệp Kỳ cũng không nói thêm điều gì khác thường.

Hai người cũng coi như sống yên ổn.

Chỉ là, buổi sáng hôm nay, khi Tô Yến Nhi trở về, lại nhìn thấy Bùi Diệp Kỳ dửng dưng ngồi trên ghế sofa, đúng là dáng vẻ chờ đợi đã lâu.

Tô Yến Nhi ngẫm nghĩ, vẫn là đi đến hỏi một câu: “Sao vậy?”

Vẻ mặt Bùi Diệp Kỳ không thay đổi nhìn cô, ném cho cô một tờ giấy khai sinh.