Ông Xã Thần Bí

Chương 763




CHƯƠNG 763: VÌ SẼ CẮN RỨT LƯƠNG TÂM

Sáng sớm hôm sau, Lục Tử Uyên đến đây từ rất sớm.

Anh ta đem bữa sáng tới, lần lượt bày bữa sáng ra trên bàn cơm, sau đó chà chà tay ngượng ngùng nói: “Cũng không biết chị ba thích ăn gì, cho nên em mang mỗi thứ một ít.”

An Hạ nhìn cả một bàn đồ ăn, sau khi cảm thán trai thẳng đúng là ngay thẳng thì cười nói: “Đều được hết, tôi không kén ăn.”

“Ha hả, vậy thì tốt.” Lục Tử Uyên nói xong thì vội vàng kéo ghế ra, ân cần nói: “Chị ba, mau ngồi xuống nếm thử đi.”

An Hạ vừa mới ngồi xuống, Bùi Chính Thành đã rửa mặt xong đi ra.

Anh gãi tóc mình, sau khi nhìn thấy một bàn bữa sáng thì nhíu mày nhìn về phía Lục Tử Uyên: “Cho heo ăn hả? Đem nhiều đồ ăn tới như vậy làm gì!”

An Hạ vội vàng vỗ anh một cái.

Người ta đưa bữa sáng tới đây, anh còn chê người ta đem nhiều.

Bùi Chính Thành sờ mũi ngồi xuống.

Thật ra trong lòng anh đang nghĩ mình có nên trừng An Hạ một cái thể hiện địa vị gia đình của mình không.

Anh ngẩng đầu, thấy quầng thâm rất rõ ràng dưới mắt Lục Tử Uyên thì nhíu mày nói: “Tối qua cậu không ngủ ngon à?”

Vừa nói đến đây, Lục Tử Uyên đã vô cùng hưng phấn.

Anh ta hưng phấn nói: “Quán rượu của em mới vừa khai trương, người đến ủng hộ rất nhiều, cứ muốn kêu em uống rượu cùng, uống một xíu đã đến nửa đêm.”

Nói đến quán bar của mình, anh ta lại bắt đầu thao thao bất tuyệt, nói mãi không hết.

Lục Tử Uyên ăn bữa sáng với bọn họ xong thì rời khỏi, nói là muốn về ngủ bù.

Trong căn hộ có phòng ngủ cho khách, đây cũng vốn là căn hộ của Lục Tử Uyên, An Hạ bảo anh ta ở lại ngủ, ngủ ở quán bar mãi sao được.

Nhưng thái độ của Lục Tử Uyên rất kiên quyết, không chịu ở lại ngủ.

Anh ta đi rồi, An Hạ mới tò mò hỏi Bùi Chính Thành: “Tối qua Lục Tử Uyên nói cậu ta bị người nhà đuổi ra ngoài, vì sao vậy?”

“Cậu ta không muốn ở trong bộ đội, người nhà bèn sắp xếp chức vị cho cậu ta, cậu ta không muốn, cứ đòi đi làm quán ba chủ đề đua xe gì đó, ông cụ nhà họ Lục tức giận nên đuổi cậu ra ra ngoài.”

Giọng điệu của Bùi Chính Thành rất nhẹ nhàng, giống như bị người trong nhà đuổi ra ngoài là chuyện như cơm bữa vậy.

Khoé miệng An Hạ giật giật, cảm thấy những người này quá khó hiểu.

Tuy trong nhà Lục Tử Uyên cái gì cũng có, nhưng không có nguyên liệu nấu ăn.

Dù sao bản thân Lục Tử Uyên cũng không biết nấu cơm, cho nên cũng không mua đồ ăn luôn.

An Hạ và Bùi Chính Thành bèn đến siêu thị gần nhất mua đồ dùng sinh hoạt và đồ ăn.

Hai người mua đồ ăn trở về, An Hạ mở cửa ra đi vào, chợt nhìn thấy một cô gái đang ngồi trên sofa gọi điện thoại.

Chuyện gì vậy?

Cô quay đầu nhìn về phía Bùi Chính Thành.

Bùi Chính Thành đi sau cô một chút, thấy ánh mắt cô khác thường thì bước nhanh hơn.

Anh vừa nhìn thấy bóng lưng của cô gái kia đã gọi một tiếng: “Thanh Du?”

Cô gái nghe thấy giọng nói lập tức quay đầu, tươi cười gọi Bùi Chính Thành một tiếng: “Anh ba.”

Sau đó, cô ấy lại cúi đầu nói với đầu bên kia điện thoại: “Được rồi, anh chị ba về rồi, em không nói chuyện với anh nữa.”

Vừa cúp điện thoại, cô ấy đã đứng lên chạy chậm về phía bọn họ.

Khoảng cách ngắn như vậy mà cô ấy còn chạy tới…

Cô ấy chạy đến trước mặt hai người, chỉ nhìn Bùi Chính Thành một cái đã dời mắt sang An Hạ, mắt cô ấy sáng rực lên, cúi người gọi một tiếng: “Chào chị ba!”

Cô ấy đột nhiên làm thế khiến An Hạ giật cả mình.

Cô gái nhìn rất trẻ, mắt cũng sáng, xinh đẹp, nhìn qua rất hoà đồng.

An Hạ bật cười nói: “Xin chào.”

“Chị ba, chị vẫn chưa biết em đúng không? Em là em gái của Lục Tử Uyên , tên là Lục Thanh Du, nhà tụi em ở bên cạnh nhà anh ba, nhưng gần đây đang thực tập nên lâu rồi không về nhà, cũng không biết anh ba lại có thể trộm dắt vợ về nhà!”

Lục Thanh Du nói chuyện nhẹ nhàng, An Hạ không nhịn được nở nụ cười.

Nhìn kỹ lại, ngũ quan của cô ấy thật sự giống Lục Tử Uyên mấy phần.

Bùi Chính Thành đứng một bên thấy hai người phụ nữ tán gẫu thì khoanh tay tức giận nói: “Thanh Du, không phải em thực tập bận đến thời gian về nhà cũng không có à? Sao lại rảnh rỗi đến chỗ anh em thế?”

“Em nghe anh trai nói anh cũng bị trong nhà đuổi ra ngoài, còn dẫn chị ba theo, đương nhiên em phải đến đây thăm chị ba rồi!” Lục Thanh Du nói xong thì không để ý đến anh nữa, kéo An Hạ đi tới sofa bên cạnh: “Chị ba, mau đến đây ngồi.”

Dáng vẻ nhiệt tình kia rất hợp với Lục Thanh Du.

An Hạ quay đầu nhìn về phía Bùi Chính Thành, anh chỉ duỗi tay gõ đầu mình, thở dài một tiếng, thế giới hai người của anh đâu?

Sớm biết thế đã không tìm Lục Tử Uyên rồi.

An Hạ giữ Lục Thanh Du lại ăn bữa trưa, Lục Thanh Du không chút do dự đồng ý, còn xung phong muốn đi giúp An Hạ.

Bùi Chính Thành bị lạnh nhạt cả buổi sáng đúng lúc nói một câu: “Thanh Du, lúc Tết, em vừa mới đốt phòng bếp của nhà em mà đúng không?”

“À, cái đó…”

Lục Thanh Du hơi xấu hổ gãi đầu: “Dù sao cũng có một quá trình học tập mà, hơn nữa em chỉ giúp đỡ chị ba rửa rau gì đó thôi.”

An Hạ trừng Bùi Chính Thành một cái: “Anh nói nhiều quá.”

Bùi Chính Thành lập tức câm miệng.

Lục Thanh Du khâm phục nhìn An Hạ.

Sau khi vào phòng bếp, Lục Thanh Du bèn tiến đến bên cạnh An Hạ, giọng điệu sùng bái: “Chị ba, chị thật lợi hại, anh ba thật nghe lời chị! Sao chị làm được thế?”

Bùi Chính Thành nghe lời cô?

An Hạ nghĩ lại quá trình từ quen biết đến trở thành vợ chồng của mình với Bùi Chính Thành, cười gượng: “Anh ấy không nghe lời chị đâu, chỉ biết đào hố cho chị nhảy thôi.”

Ngay cả kết hôn cũng là anh có âm mưu từ trước.

Người đàn ông này cực kỳ tâm cơ.

Lục Tử Uyên lấy một bó cải xanh từ trong túi ra, vừa nhặt rau vừa nói: “Làm gì có, ngoài anh cả, ai dám trừng anh ba chứ, tuy nhìn anh ấy rất phóng túng, nhưng anh ấy cũng đâu có dễ chọc.”

Phóng túng…

Từ này kết luận rất đúng.

Lục Thanh Du thấy An Hạ im lặng rất lâu mới vô thức hiểu ra mình nói gì.

Cô ấy vội vàng giải thích: “Chị ba, chị hãy nghe em nói, thật ra con người anh ba rất tốt, tuy anh ấy…”

Làm sao bây giờ, nếu nói anh ba là người tốt, cô ấy thật sự nói không nên lời, vì sẽ cắn rứt lương tâm.

An Hạ thấy vẻ mặt rối rắm của cô ấy, không nhịn được bật cười: “Trước kia anh ấy thế nào chị đều biết hết, em không cần lo chị sẽ nghĩ nhiều, bọn chị ở bên nhau rồi sẽ là một bắt đầu hoàn toàn mới, quá khứ chỉ là quá khứ thôi.”

Lục Thanh Du ngạc nhiên mở to mắt, sau đó nở nụ cười để lộ cái lúm đồng tiền nhỏ.

Bùi Chính Thành trong phòng khách nghe phòng bếp thỉnh thoảng vang lên tiếng cười thì hơi ấm ức.

Sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Bùi Dục Ngôn.

Chỉ chốc lát đã có người nghe máy, đầu bên kia vang lên giọng nói nghiêm túc lạnh lẽo của Bùi Dục Ngôn.

“Sao hả? Tối qua mới rời khỏi nhà họ Bùi, hôm nay đã sống không nổi tìm anh giúp đỡ à?” Trong lúc Bùi Dục Ngôn nói chuyện, đầu bên kia còn có tiếng lật tài liệu “soạt soạt.”

Bùi Chính Thành bị nghẹn họng nói: “Tìm anh giúp đỡ cái khỉ, anh không bỏ đá xuống giếng đã không tệ rồi.”

Đầu bên kia im lặng mấy giây, giọng nói của Bùi Dục Ngôn mới lại vang lên.

“Chính Thành, chuyện lúc đó Diệp Kỳ kết hôn với Thư Nhã Niệm, anh cũng không phải vì ba mà không đứng về phía em.”

Chuyện đã qua lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên hai anh em nhắc tới.

Bùi Dục Ngôn không phải người nhiều lời, anh rất có ý thức trách nhiệm, cũng rất quan tâm người nhà.

Từ xưa đến nay, con người đã có phân biệt gần xa thân sơ, tuy Bùi Dục Ngôn không nói gì, nhưng trong lòng anh ta, Bùi Chính Thành quan trọng hơn Bùi Diệp Kỳ rất nhiều.