CHƯƠNG 720: CHUYỆN NÊN XẢY RA RỐT CUỘC XẢY RA RỒI
Nói chuyện với người như Bùi Dục Ngôn có chỗ tốt là không cần phải vòng vo tam quốc.
Anh ta là người thông minh, phỏng chừng khi Bùi Chính Thành gọi điện thoại đến thì anh ta cũng đã đoán được Tô Ánh Nguyệt tìm mình có chuyện gì rồi.
Hiện tại anh ta đã nói rõ ràng với Tô Ánh Nguyệt chứng tỏ anh ta không hề có ý định quanh co lòng vòng.
Tô Ánh Nguyệt nghiêm mặt nói thẳng: “Chuyện tôi và Trần Minh Tân ly hôn rất ít người biết, mà trong số những người biết chuyện thì anh chính là người có khả năng tiết lộ ra ngoài nhất.”
Bùi Dục Ngôn nghe vậy liền bật cười thành tiếng.
“Không sai, là tôi.”
Anh ta thừa nhận một cách dứt khoát như vậy khiến cho Tô Ánh Nguyệt nhất thời sững sờ.
Nhưng chẳng mấy chốc cô đã bình tĩnh trở lại: “Anh làm như vậy thì có lợi gì chứ?”
“Đối với tôi không có lợi, nhưng đối với cô thì có, tôi làm như vậy cũng là vì nghĩ cho đại cục mà thôi.” Rốt cuộc sắc mặt của Bùi Dục Ngôn cũng nghiêm túc.
Tô Ánh Nguyệt đang định nói gì đó thì đã bị Bùi Dục Ngôn ngắt lời: “Mặc kệ cô muốn mượn cớ gì để biện giải đi nữa thì cô cũng không thể phủ nhận, với cục diện như hiện tại thì cô và Trần Minh Tân nên phân rõ giới tuyến mới là cách làm đúng đắn nhất.”
“Chuyện giữa tôi và Trần Minh Tân không cần người khác nói cho tôi biết nên làm gì mới đúng, hôm nay tôi tới gặp anh chỉ hy vọng sau này anh Bùi có thể hạn chế xen vào chuyện riêng của tôi.” Giữa hai hàng chân mày của Tô Ánh Nguyệt thoắt ẩn thoắt hiện một tia phẫn nộ.
Có những lúc cô thật sự muốn lột mặt nạ của Bùi Dục Ngôn ra.
Có điều một khi lột mặt nạ của Bùi Dục Ngôn thì sẽ khiến rất nhiều chuyện trở nên rắc rối hơn.
“Hiện tại, quan hệ giữa cô và Trần Minh Tân không còn là chuyện riêng của cô nữa, thiết nghĩ cô cũng biết rất rõ rằng người của Grissy đã đến nước ta lần nữa, lẽ nào cô còn không biết mục đích của bọn họ ư?”
Tô Ánh Nguyệt từ từ siết chặt nắm tay.
Bùi Dục Ngôn thấy cô không nói lời nào thì biết lời của mình đã có tác dụng.
Khi anh ta cất lời lần nữa thì giọng điệu đã toát lên sự uy hiếp khó nhận ra: “Cô, cùng với những người bên cạnh cô, có bao nhiêu người liên quan đến Grissy, thiết nghĩ không cần tôi phải liệt kê rành mạch từng tên một đâu nhỉ.”
Tô Ánh Nguyệt chợt ngẩng đầu nhìn nhưng Bùi Dục Ngôn đã đứng dậy, anh ta chậm rãi, từ tốn chỉnh sửa lại trang phục của mình, rồi ngạo nghễ cất tiếng: “Tôi không giống với mấy lão già đó, tôi không hề cổ hủ, tôi cũng biết rất nhiều người đều là bất đắc dĩ, còn cô Tô thấy sao?”
Tô Ánh Nguyệt mím môi, miễn cưỡng nở một nụ cười, trong giọng nói mang theo ý thỏa hiệp: “Tôi cũng cho là như vậy.”
“Vậy là tốt rồi, nói thế nào đi nữa thì chúng ta cũng là bạn bè, sau này nếu có việc cần bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm tôi.” Bùi Dục Ngôn nhìn cô với ảnh mắt đầy ẩn ý rồi xoay người rời đi.
Anh ta vừa đi, Bùi Chính Thành liền vào.
Thấy sắc mặt của Tô Ánh Nguyệt không tốt lắm, anh ta liền nhíu mày hỏi: “Đại ca của tôi đã nói gì với cô mà sắc mặt cô kém vậy!”
“Không có gì, tôi hơi khó chịu trong người nên về trước đây.” Tô Ánh Nguyệt đứng dậy, cười với anh ta rồi quay người bỏ đi.
Trên đường trở về, trong lòng Tô Ánh Nguyệt không cách nào bình tĩnh được.
Những lời mà Bùi Dục Ngôn nói lúc nãy rõ ràng là đang châm chích cô.
Hơn nữa còn nhắm vào những người bên cạnh cô, những người có liên quan đến Grissy.
Cô biết người có quan hệ sâu xa với Grissy chính là Lục Thời Sơ.
Mặc kệ Lục Thời Sơ đã dùng cách gì để gia nhập vào Grissy đi nữa thì anh ta cũng đã vì Grissy mà làm những chuyện thương thiên hại lý, về mặt tình cảm thì cô biết Lục Thời Sơ không xấu và cũng không mong anh ta bị trừng phạt.
Thế nhưng, dù cô có nghĩ vậy đi nữa thì nếu như Bùi Dục Ngôn muốn bắt Lục Thời Sơ cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Cô thừa nhận, cô là một người ích kỷ, cô không hy vọng Lục Thời Sơ bị trừng phạt, cô mong anh ta có thể bình an khỏe mạnh sống trọn nửa đời sau.
Một khi bị bắt thì việc anh ta bị bỏ tù là điều tất yếu.
Ý tứ trong lời nói của Bùi Dục Ngôn cũng rất rõ ràng.
Không còn nghi ngờ gì nữa, anh ta đã điều tra được rất nhiều chuyện của Grissy, ngay cả Lục Thời Sơ anh ta cũng đã tra ra.
Hơn nữa, xem ra anh ta nắm rất chắc chuyện này.
Ý tứ của anh ta chính là muốn Tô Ánh Nguyệt phải phối hợp với anh ta.
Cả anh ta và Tô Ánh Nguyệt đều như nhau, đều nghi ngờ Trần Úc Xuyên.
Nhưng đến tận bây giờ, Trần Minh Tân vẫn chưa nói gì hay bày tỏ ý kiến gì về chuyện này.
Nếu nói anh không biết hoặc giả anh không nghi ngờ Trần Úc Xuyên là chuyện không thể bởi anh đâu phải là kẻ ngốc.
Loại trừ hết những khả năng ấy thì nguyên nhân của việc anh luôn giữ im lặng, không nói bất cứ thứ gì chỉ có một, đó chính là, trong lòng anh có điều cố kỵ.
Dù sao, mặc kệ Trần Úc Xuyên có thân phận gì khiến ông ta phải xấu hổ đi nữa thì ông ta cũng là ông ngoại của Trần Minh Tân.
Họ đánh giá cao năng lực của nhau nhưng cũng đề phòng lẫn nhau.
Nếu như Trần Úc Xuyên thật sự là thủ lĩnh Lagos của Grissy thì khi mọi chuyện bị bại lộ, ông ta nhất định sẽ bị luật pháp trừng phạt, tuyệt đối không còn cơ hội sống tiếp.
Tội trạng của ông ta quá lớn.
Tô Ánh Nguyệt vẫn luôn miên man suy nghĩ suốt chặng đường về, nên thời gian để cô quay về vịnh Vân Thượng lâu hơn bình thường phân nửa.
Tô Ánh Nguyệt dừng xe ngay trước cửa biệt thự nhưng không xuống xe ngay.
Cô ngồi trong xe một lúc lâu rồi mới mở cửa xe bước xuống.
Xuống xe, cô xoay người lại đóng cửa xe, khi đặt tay lên nắm cửa, mu bàn tay cô đột nhiên có cảm giác lạnh lẽo.
Cô ngẩng đầu thì thấy từng bông hoa tuyết đang xoay tròn giữa không trung và đậu xuống tay.
Tô Ánh Nguyệt mừng rỡ vì Vân Châu đã lâu rồi không có tuyết.
Trong chớp mắt, sự căng thẳng, buồn bực trong lòng cô như bị quét sạch.
Cô chạy vào biệt thự, vừa chạy vừa kêu tên Trần Minh Tân.
“Trần Minh Tân, tuyết rơi rồi!”
Vẻ mặt cô vui vẻ, hớn hở chẳng khác nào một đứa bé.
Khi vào đến biệt thự thì người làm mới nói với cô rằng: “Ông chủ vừa ra ngoài rồi ạ.”
“Ra ngoài rồi sao…” Vẻ mừng rỡ trên mặt Tô Ánh Nguyệt lắng lại, cô hỏi tiếp: “Anh ấy đã đi đâu?”
“Tôi cũng không rõ nữa.”
“Mộc Tây đâu?” Trần Minh Tân không có ở nhà thì cô vẫn có thể tìm con trai.
Tuyết rơi cả ngày, đến tận khi trời tối đen vẫn chưa dừng lại.
Tuyết trong sân đã đóng thành lớp dày, Tô Ánh Nguyệt và Trần Mộc Tây đã đắp xong một người tuyết, còn Trần Minh Tân vẫn chưa trở về.
Tô Ánh Nguyệt bắt đầu cảm thấy bất an.
Cô gọi điện cho Trần Minh Tân nhưng không ai bắt máy.
Cô cầm điện thoại di động đi tới trước cửa sổ, phía ngoài tuyết vẫn chưa ngừng rơi khiến cho con tim cô chùng xuống.
Chỉ là, cô không thể phân biệt được có phải là do gần đây xảy ra quá nhiều chuyện hay do cô quá nhạy cảm không nên mới cảm thấy thật sự có chuyện gì đó đang xảy ra.
Nửa đêm, Tô Ánh Nguyệt giật mình tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng thì phát hiện Trần Minh Tân vẫn chưa về.
Cô rầu rĩ bước xuống giường, mở đèn và bắt đầu hô gọi người làm đi tìm người.
Đi cả ngày, đến tận nửa đêm vẫn chưa về thì nhất định là đã xảy ra chuyện rồi.
Trong lòng Tô Ánh Nguyệt ngoại trừ lo lắng thì còn có cả cảm giác “Chuyện nên xảy ra cuối cùng cũng xảy ra rồi.”
Mãi đến khi trời gần sáng, Trần Mộc Tây cũng thức dậy, cô mặc quần áo cho cậu bé rồi làm bữa sáng, sau đó mới nói cho cậu biết: “Mộc Tây, mẹ phải đi công tác, khi mẹ chưa trở về thì con phải ngoan ngoãn nghe lời ở yên trong nhà nhé.”
Mộc Tây ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ.”
Tô Ánh Nguyệt hôn lên trán cậu một cái rồi ra khỏi nhà.
Lúc cô ra tới cửa, đang chuẩn bị lên xe thì phát hiện phía sau xe cô có một chiếc xe jeep đậu ở đó.
Chỉ một giây sau, Bùi Dục Ngôn đã bước xuống khỏi xe, vẻ mặt thản nhiên: “Muốn tìm Trần Minh Tân thì lên xe tôi đi.”
Hiển nhiên, anh ta đã đợi rất lâu rồi.