Ông Xã Thần Bí

Chương 703




CHƯƠNG 703: CÔ KHÔNG BIẾT CHUYỆN

“Ừ.”

Trần Minh Tân chỉ khẽ đáp lại một tiếng, vẻ mặt anh như gió nhẹ phảng phất qua mặt hồ rồi lập tức trở nên bình tĩnh lại.

Mà trong lòng Tô Ánh Nguyệt lại gieo thêm một hạt giống nghi ngờ.

Anh chỉ làm hai món mặn một canh, trông hấp dẫn vô cùng, làm theo khẩu vị của Tô Ánh Nguyệt, cho nên có thể thấy rằng, Trần Minh Tân rất chú tâm làm nó.

Cô ăn sắp no thì mới chợt nhớ ra, Bethe Shaleen vẫn còn bị cô khóa trong xe.

Cô uống ngụm canh cuối cùng trong bát rồi cầm túi lên, chỉ kịp nói với Trần Minh Tân một câu: “Em còn có việc, đi trước đã.”

Lời vừa dứt, cô đã vội vã chạy ra ngoài.

Trần Minh Tân để đôi đũa trong tay xuống, mày anh nhíu chặt, ngước mắt nhìn vào cái ghế mà Tô Ánh Nguyệt vừa ngồi, trên ghế vẫn còn vắt cái áo khoác của nữ, cũng chính là của Tô Ánh Nguyệt.

Có gì mà gấp vậy?

Trần Minh Tân ngồi yên một lúc, mãi đến khi trong phòng không còn cảm giác được hơi thở của Tô Ánh Nguyệt nữa, anh mới nhíu mày đứng dậy, cầm lấy áo khoác đuổi theo cô.

Tô Ánh Nguyệt đi xuống lầu, lúc cô mở cửa xe ra, Bethe Shaleen đang ngửa người dựa vào bên ghế lái, uể oải nói: “Tối nay tới lượt cô, tôi mệt chết rồi.”

Tô Ánh Nguyệt ngượng ngùng cười một tiếng: “Xin lỗi nhé, tự nhiên quên mất.”

Đúng là suýt nữa thì cô quên mất Bethe Shaleen vẫn còn ở trong xe mình thật, thật là không phải.

Lúc này đây cô mới chợt nhớ ra, sau khi cô tới tìm Trần Minh Tân, chuyện cô nên hỏi và nên nói thì cô lại chưa nói một lời.

Trần Minh Tân thoải mái đi nấu cơm cho cô, cho nên cô mới có áo giác giống như lúc ban đầu, nhất thời quên mất mục đích chính của mình.

Cô cúi đầu nhìn đồng hồ một chút, cũng không còn sớm nữa, thế là cô nói với Bethe Shaleen: “Cô muốn ăn tối cái gì nào, tôi mời cô ăn?”

“Thật sao?” Rõ ràng Bethe Shaleen không tin mấy.

Nói xong, cô ta còn nhìn lại cửa khu chung cư, tỏ rõ vẻ cảnh giác.

Tô Ánh Nguyệt cũng đoán là cô đang nhìn Trần Minh Tân: “Rốt cuộc cô có muốn đi không?”

Cô ta đáp lời: “Đi đi đi, đi thôi, tôi muốn ăn lẩu, cái loại cực cay ấy.”

Giống như thể cô lo Tô Ánh Nguyệt sẽ đổi ý, vừa nói xong cô ta đã cài dây an toàn, trông rất có tinh thần.

Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu nhìn vị trí lầu bảy của khu nhà, sau đó cúi người ngồi vào xe.

Nếu đã biết Trần Minh Tân ở đây rồi, sau này cô đến tìm anh cũng dễ hơn, hơn nữa cô cũng có số điện thoại mới của anh ấy, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm.

Giờ đây cô đã hoàn toàn không sợ Trần Minh Tân biến mất nữa rồi.

Cô lái xe chở Bethe Shaleen đi tới một cửa hàng lẩu nằm trong chuỗi nhà hàng nổi tiếng toàn quốc.

Theo như yêu cầu của Bethe Shaleen, Tô Ánh Nguyệt chọn cho cô ta một loại cực kỳ cay.

Nhưng mà ngay miếng đầu tiên Bethe Shaleen đã bị cay đến mức nước mũi nước mắt chảy ròng ròng.

Tô Ánh Nguyệt kinh ngạc nhìn cô ta: “…”

Nhìn dáng vẻ của Bethe Shaleen trước đó, cô còn tưởng người này ăn cay được lắm cơ, không ngờ chỉ là ba hoa vậy, ngoài miệng thì la to thế thôi.

“Trời ơi cay quá cay…” Bethe Shaleen vừa uống nước vừa thè lưỡi ra, hai chân dưới bàn cũng không ngừng lại mà liên tục giẫm mạnh.

Tô Ánh Nguyệt cũng không rõ động tác này có thể giúp cô ta bớt cay hay không, nhưng trông điệu bộ này khác hẳn hoàn toàn phong cách ngày thường của cô ta, điều này khiến cho Tô Ánh Nguyệt nhìn cô thuận mắt hơn rất nhiều.

Cô gọi phục vụ mang tới một ly nước đá cho Bethe Shaleen: “Đổi một nồi khác cho cô nhé? Cái này cay quá cô không ăn nổi đâu.”

Bethe Shaleen đã bị cay đến mức đỏ cả mặt, lúng túng khó mà nhận ra được.

Tô Ánh Nguyệt cũng biết là cô ta ngại quá, cho nên cô tự quyết định gọi phục vụ đổi sang cho mình một loại khác.

Bethe Shaleen đã từng đến nước Z nhiều lần, cũng rất thích ăn lẩu, vẫn muốn thử xem lẩu siêu cay nó có vị thế nào, chỉ là…

Cô ta ngẩng đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt một chút, lại cúi đầu yên lặng uống nước, cô tự nói với mình chuyện này thật ra chẳng có gì mất mặt, nếu như Tô Ánh Nguyệt dám cười nhạo cô, cô sẽ bán tin tức Trần Minh Tân còn sống cho đám người đang tìm anh ta đó.

Chỉ có điều chuyện đã đến nước này, cho dù Bethe Shaleen không nói thì tin tức Trần Minh Tân còn sống cũng không che giấu được.

Tô Ánh Nguyệt ngồi ăn lẩu với Bethe Shaleen.

“Tôi phát hiện ra cô ăn được lắm đấy.” Tô Ánh Nguyệt thanh toán xong thì cùng Bethe Shaleen ra khỏi đó, cô quay đầu nói với cô ta một câu như vậy.

Bethe Shaleen xì một tiếng: “Ăn ít tiền như thế mà cũng gọi là ăn được à?”

Tô Ánh Nguyệt phát hiện ra Bethe Shaleen rất thẳng thắn, có lẽ bởi vì cô ta được sinh ra trong hoàn cảnh như vậy, khiến cho cô luôn tự tin và mạnh mẽ, hoàn toàn xem thường những dè dặt thông thường.

Tô Ánh Nguyệt hoàn hồn, cô thật lòng nói: “Cảm ơn cô đã chăm sóc cho Trần Minh Tân.”

Bethe Shaleen nhún vai một cái, đôi mắt xinh đẹp trừng lên: “Tôi còn phải cảm ơn tên đàn ông họ Lục kia đã đưa Trần Minh Tân cho tôi chăm sóc đấy, nếu không tôi cũng không biết Trần Minh Tân là một tên bạo lực như vậy?”

Tô Ánh Nguyệt lặp lại lần nữa: “Bạo lực?”

Bethe Shaleen nghe được ý nghi ngờ trong giọng điệu của Tô Ánh Nguyệt, cô ta kinh ngạc nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt, há miệng định nói thêm gì đó nhưng lại đột nhiên dừng lại.

“Cảm ơn cô đã mời tôi ăn tối, tôi muốn đi nghỉ rồi.”

Bethe Shaleen vừa nói vừa bước tiếp tục về phía trước, cô ta không quay đầu lại mà đưa tay ra dấu chào tạm biệt.

Tô Ánh Nguyệt bật cười, nhưng thật ra cô vẫn định đưa tiễn Bethe Shaleen.

Chỉ có điều cô không nghĩ ra là, vừa nãy Bethe Shaleen định nói gì sao đột nhiên lại không chịu nói nữa?

Bethe Shaleen đi được không bao xa thì đã bị một người kéo vào con hẻm nhỏ ven đường.

Cô không kịp mở miệng kêu cứu mà đã bị người kia đưa tay siết chặt cổ, giọng nói âm u lạnh ngắt vô cùng quen thuộc: “Cô đã nói gì với cô ấy?”

Bethe Shaleen nhận ra ngay, người đàn ông này chính là Trần Minh Tân.

Anh ta siết cổ cô quá chặt, ngay cả hô hấp cũng khó khăn chứ nói gì đến nói chuyện.

Nhưng cô vẫn khó nhóc thốt lên một chữ: “Không…”

Trong hẻm không có đèn nên tối mù tối mịt.

Cô không thấy rõ vẻ mặt của Trần Minh Tân nhưng vẫn có thể cảm giác được hơi thở độc ác tản ra trên người anh.

Trong lòng cô ta thấy sợ hãi vô cùng, sớm biết vậy cô nên để cho Tô Ánh Nguyệt đưa mình về, cô chưa muốn chết sớm như vậy đâu.

Đúng lúc này, điện thoại của Trần Minh Tân reo vang, tiếng chuông báo thông thường nhưng anh lại lập tức buông lỏng tay ra, nhận máy.

Bethe Shaleen hít sâu một hơi, bỗng nhiên cô nghe Trần Minh Tân đáp lại với bên kia: “Có việc gì mà giờ em mới về?”

Giọng nói của anh vẫn nhẹ nhàng như cũ nhưng lại có thêm chút dịu dàng.

Bethe Shaleen có một đặc tính chung mà tất cả phụ nữ đều có, đó chính là nhạy cảm.

Cô ta biết, người gọi điện thoại cho Trần Minh Tân chính là Tô Ánh Nguyệt.

Nhưng mà người đàn ông này quá đáng sợ.

Một giây trước anh còn bóp cổ cô, giống như muốn bóp chết, vậy mà một giây sau lại có thể bình tĩnh nhận điện thoại, giọng nói lại dịu dàng đến thế.

Cô hơi di chuyển sang bên cạnh, đỡ lấy cổ của mình, không dám hắng giọng.

Nói trắng ra là, giờ đây Trần Minh Tân như một người có vấn đề về thần kinh, sau khi bị kích thích sẽ trở nên thô bạo mất khống chế, cô ta không dám trêu vào, cô cũng hiểu rõ ràng, nếu mình chọc giận Trần Minh Tân, anh ta có thể sẽ giết cô.

Mà trước kia cô còn cho rằng Tô Ánh Nguyệt hiểu được đôi chút về tình hình của Trần Minh Tân, nhưng vừa rồi khi Tô Ánh Nguyệt nghe thấy cô nói Trần Minh Tân bạo lực, qua ánh mắt khiếp sợ đó cô cũng hiểu một điều, cô ta không hề biết.