Ông Xã Thần Bí

Chương 693




CHƯƠNG 693: KHÔNG NÊN DÙNG TÔ ÁNH NGUYỆT ĐỂ KÍCH THÍCH ANH

Tô Ánh Nguyệt ngơ ra, Trần Minh Tân lại sung sướng bật cười, đây là cảm xúc thật sự ở sâu trong lòng anh.

Anh vươn tay vuốt ve mặt của Tô Ánh Nguyệt, nói: “Em cũng không cần quan tâm chuyện Nam Sơn, anh sẽ xử lý.”

Tô Ánh Nguyệt nghe vậy, hơi nhíu mày, bất giác muốn hỏi cho cặn kẽ hơn: “Anh định xử lý thế nào, anh muốn đến nước J sao?’

Trần Minh Tân cúi đầu xuống, nói: “Nếu như em không muốn anh đi thì anh sẽ không đi.”

“Thật sao?” Tô Ánh Nguyệt nghi ngờ, từ trước đến giờ, Trần Minh Tân không phải kiểu người nghe lời, huống chi là sau khi xảy ra những việc này nữa.

Trần Minh Tân khẽ than nhẹ một tiếng: “Không phải lúc nãy em đã nói trong số bọn họ đã có người đến thành phố Vân Châu rồi sao?”

Xem ra, trong lòng Tô Ánh Nguyệt, anh đúng là chẳng đáng tin cậy gì cả.

Thật ra cô nghĩ cũng không sai, nếu như vào mấy ngày đầu mà anh đã biết chuyện của Nam Sơn, anh chắc chắn sẽ đi nước J.

Đúng như những gì Tô Ánh Nguyệt nói, anh cũng nhận được một ít tin tức bên phía nước J, đúng là đã có người đến thành phố Vân Châu rồi.

Tô Ánh Nguyệt nghe ra ý trong lời anh, hỏi lại: “Sao anh lại biết được?”

“Có chuyện gì mà anh không biết chứ?”

Tô Ánh Nguyệt nhướng mày: “Người không biết gì hết là em, anh đương nhiên là cái gì cũng biết.”

Thấy Tô Ánh Nguyệt nói một lúc lại sắp tức giận, Trần Minh Tân vội vàng chuyển đề tài đi: “Chuyện trong công ty, em có thấy quá mệt không?”

Tô Ánh Nguyệt kéo tay Trần Minh Tân trên vai cô ra, xoay người ngồi xuống ghế sofa, giọng điệu nghiêm túc: “Ừm, đôi khi sẽ thấy hơi mệt, nhưng mà chỉ cần nghĩ đến số tiền kiếm được chỉ thuộc về một mình em thì không còn thấy mệt nữa.”

Lúc nói đến những câu cuối cùng, cô sung sướng dựa lưng vào ghế sofa, cười tủm tỉm nhìn Trần Minh Tân, vẻ mặt có chút đắc ý.

Trần Minh Tân cảm thấy dáng vẻ cố ý cười chê anh của cô rất buồn cười, cong môi ngồi xuống cạnh cô: “Em vui là được.”

Tô Ánh Nguyệt nghe vậy thì hừ lạnh: “Anh yên tâm, em sẽ không hào phóng trả tập đoàn LK lại cho anh đâu, anh hào phóng tặng cho em, nếu như em trả ngược lại cho anh, vậy không phải anh sẽ mất mặt lắm sao.”

Trần Minh Tân không để ý đến: “Cùng lắm thì sau này em đối ngoại, anh đối nội.”

“Nằm mơ.” Tô Ánh Nguyệt đứng dậy, đi về phía bàn làm việc: “Em phải về, trễ lắm rồi, Mộc Tây nửa đêm giật mình dậy sẽ tìm em.”

Cô cầm túi xách, xoay người nhìn về phía Trần Minh Tân.

Anh đúng là mơ đẹp thật, bây giờ đã nghĩ đến việc cô đối ngoại anh đối nội rồi.

Cô sẽ không dễ dàng đồng ý kết hôn lại lần nữa với anh đâu, cứ chờ mà xem, đến lúc đó cho anh lãnh đủ.

Trần Minh Tân thấy cô chuẩn bị đi, vẻ mặt thay đổi, nói: “Không ở lại thêm chút nữa sao?”

“Anh có thể chọn cách về nhà cùng em, ngày mai em còn phải đi làm nữa.” Nói xong, cô lập tức xoay người ra ngoài.

Trần Minh Tân nhướng mày, bước sang đó tắt đèn bàn đi giúp cô rồi mới đi theo cô cùng nhau ra ngoài.

Anh cũng không vội đuổi kịp Tô Ánh Nguyệt, vẫn giữ khoảng cách chừng hai bước chân, không nhanh không chậm đi theo phía sau cô.

Tiếng giày cao gót giẫm xuống mặt đất vang lên ‘cộp cộp’ đều đều vọng lại, bước chân của Trần Minh Tân lại trầm ổn hơn, nếu như không chú ý lắng nghe thì rất khó phát hiện ra được phía sau còn có một người đang đi theo.

Hai người đi thẳng đến bãi đỗ xe.

Tô Ánh Nguyệt đi đến trước cửa xe, vẫn nhịn không được quay qua nhìn Trần Minh Tân.

“Về đi.” Trần Minh Tân đút hai tay vào túi quần, dưới ánh đèn mờ mờ, gương mặt anh có vẻ dịu dàng hiếm có.

Tô Ánh Nguyệt chuẩn bị mở cửa xe ra, đột nhiên ngừng lại, sau đó cô bất ngờ xoay người lại đi về phía Trần Minh Tân, hai tay đặt lên vai anh, hôn lên môi của anh.

Cho dù cô có mang giày cao gót nhưng vẫn thấp hơn anh rất nhiều, không thể không nhón mũi chân lên mới có thể hôn được anh, Trần Minh Tân thuận thế đỡ eo cô, ép cả cơ thể của cô vào lòng mình.

Hôn một lúc, Trần Minh Tân cũng bắt đầu thở dốc, anh rời khỏi đôi môi của Tô Ánh Nguyệt, nhưng vẫn ôm chặt lấy cô, hơi thở nóng rực phả vào tai cô: “Mau về đi, cách xa Bùi Dục Ngôn một chút.”

Bảo cô cách xa Bùi Dục Ngôn một chút, câu này Trần Minh Tân cũng không phải nói với cô lần đầu tiên.

Tô Ánh Nguyệt cảm thấy rất khó hiểu, cô gần gũi với Bùi Dục Ngôn lúc nào chứ?

Nhưng mà bầu không khí tốt đẹp thế này, cô cũng không muốn nói nhiều, chỉ ngoan ngoãn đáp: “Em biết rồi.”

Trần Minh Tân rất hài lòng với câu trả lời của cô, anh hôn lên mặt cô giống như khen thưởng, hôn xong lập tức buông cô ra.

Đợi đến khi nhìn thấy xe của Tô Ánh Nguyệt khuất khỏi tầm mắt của anh rồi, Trần Minh Tân mới chậm chạp bước ra ngoài.

Chờ đến khi anh ra đến cổng bãi đậu xe, đã có một chiếc xe ô tô chờ sẵn ở đó.

Nhìn thấy anh ra, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, bên trong xe là một người phụ nữ có gương mặt xinh đẹp quyến rũ: “Anh nói khoảng hai mươi phút sẽ xuống, tôi ở đây đợi hơn bốn mươi phút rồi đó.”

Nếu Tô Ánh Nguyệt có ở đây, nhất định có thể nhận ra, cô chính là Bethe Shaleen.

“Để cô chờ lâu rồi.” Trần Minh Tân mở cửa xe ngồi vào.

Cửa sổ xe cũng không đóng lại, gió đêm tháng mười hai có chút lạnh lẽo, Bethe Shaleen bị gió thổi khẽ thu người lại.

Cô lấy từ phía sau một tấm thảm lông qua, đưa cho Trần Minh Tân: “Trời lạnh thế này, chân của anh chịu nổi không?”

Trần Minh Tân vô cùng lạnh lùng, anh nhận lấy tấm thảm lông, rồi ném thẳng xuống băng ghế sau, chỉ nói: “Đi thôi.”

Sau đó, không nói thêm bất cứ câu nào nữa.

Mặt Bethe Shaleen cứng đờ, cô nhìn chằm chằm Trần Minh Tân một lúc lâu, trong mắt có chút sợ sệt, hình như cô có hơi sợ anh.

Cô vừa khởi động xe, vừa hỏi anh: “Gặp được cô ấy có thấy vui không?”

Trần Minh Tân không nói tiếng nào.

Giọng của Bethe Shaleen cũng lạnh xuống: “Tôi là bác sĩ tâm lý của anh, đây là thăm khám bình thường, để tôi có thể hiểu biết được tình hình bệnh nhân.”

Cô tốt nghiệp thạc sĩ hai ngành, trong đó có một cái là nghiên cứu tâm lý học và cách điều trị.

Lần này, Trần Minh Tân cuối cùng cũng phản ứng với cô, không chút cảm xúc trả lời: “Vui.”

“Nhưng mà nhìn dáng vẻ của anh thì trông chẳng có chút vui nào cả.”

“Vui vẻ không chỉ thể hiện ở mặt ngoài, cô học tâm lý, ngay cả chuyện này cũng không biết à?” Trần Minh Tân trả lời bằng giọng điệu vô cùng bình tĩnh, nhưng lại có thể làm người ta nghe được chút ý trào phúng.

Sắc mặt Bethe Shaleen hơi thay đổi: “Trần Minh Tân!”

“Két”, tiếng ô tô thắng gấp vang lên trong đêm khuya tĩnh lặng, vô cùng chói tai.

“Tôi nói cho anh biết, nếu bây giờ anh không chịu chữa bệnh cho đàng hoàng, cho dù sau này anh có trở về bên cạnh Tô Ánh Nguyệt, sớm muộn gì anh cũng sẽ bị lộ tình hình của bản thân, anh tự mà ngẫm lại đi, có người phụ nữ nào chịu ở cùng với một người tiềm ẩn bệnh tâm thần chứ?”

Bethe Shaleen vô cùng tức giận nên mới nói ra lời thế này.

Vừa mới nói xong, không khí trong xe giống như bị ngưng đọng lại, Bethe Shaleen cảm thấy việc hít thở cũng có chút khó khăn.

Bethe Shaleen cũng biết mình đã nói sai rồi, cô không nên dùng Tô Ánh Nguyệt để kích thích anh: “Ý tôi là…”

“Câm miệng!”