CHƯƠNG 672: TẠI NẠN MÁY BAY
“Thưa anh, xin hỏi anh muốn uống chút gì không?”
Cô tiếp viên hàng không đi đến từ phía sau Trần Minh Tân, nhỏ giọng cũng rất cung kính hỏi.
Trong tay của Trần Minh Tân là một quyển tạp chí địa chí mà anh đọc thấy khá thú vị, nghe thấy tiếng của cô tiếp viên, anh khẽ gật đầu nói: “Một ly nước lọc, cảm ơn.”
“Dạ được, xin đợi chút.” Cô tiếp viên nói xong thì xoay người rời khỏi.
Trần Minh Tân đưa tay day day chân mày của mình, khép quyển tạp chí trong tay lại, vô ý quay đầu thì nhìn thấy người ngồi bên cạnh anh cầm cái ly có động tác hơi kỳ quái.
Anh thản nhiên quay đầu lại, đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.
Trên đường, anh đều bất động thanh sắc đánh giá các hành khác trong chuyến bay này.
Mặc dù những hành khách này bề ngoài nhìn thì không có gì khác thường, nhưng anh lại cảm nhận được bầu không khí trong chuyến bay này rất kỳ lạ.
Anh vào nhà vệ sinh, trầm tư một lúc thì bước ra.
Khi ra ngoài, ở cửa có một người đàn ông trẻ đang đứng canh ở đó.
Trần Minh Tân bước ra, anh ta ngẩng đầu liếc nhìn Trần Minh Tân, sau đó xoay người đi vào.
Cô tiếp viên vừa hay đưa nước đến cho Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân nhận lấy, chỉ nhấp một ngụm nhỏ thì không có động vào nữa.
10 phút sau, anh lại đi đến nhà vệ sinh, phát hiện bên trong có người.
Là người khác, hay là người trước đó chưa có ra?
Trái tim của Trần Minh Tân lập tức trầm xuống.
Quá cổ quái rồi.
Lúc này, anh đang ở độ cao cách mặt đất 30000 feet, nếu thật sự xảy ra sự cố, anh ngay cả cơ hội chạy trốn cũng sẽ không có.
Đây là tuyệt địa.
Đột nhiên, một tiếng ‘choang’ giòn tan truyền đến,
Sau đó, là tiếng xin lỗi của cô tiếp viên: “Xin lỗi, thưa anh…”
“Tránh ra!”
“Thưa anh. Anh… Á!”
Sau một tiếng kêu của cô tiếp viên, người trong cả cabin đều đứng dậy.
Trần Minh Tân ngồi ở vị trí của mình, mặt trầm như trước, hai tay siết chặt, sau đó lại buông ra.
Những người đó nhanh chóng tiến sát về phía anh, vây anh ở trong.
Anh không có liếc nhìn bất cứ ai, thần sắc trên mặt cũng không có một chút thay đổi, trầm ổn như núi.
“Anh Trần, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Một giọng nói đàn ông từ xa vọng đến gần.
Trần Minh Tân lập tức nghe ra, đây là giọng của ai.
Chuyện anh trở về thành phố Vân Châu, ngay cả Nam Sơn cũng không biết.
Mà người có tâm tư cẩn mật như thế, biết anh sẽ lén lút về nước, trừ Lâm Hào Kiệt, còn có thể là ai?
Lâm Hào Kiệt đi đến trước mặt Trần Minh Tân, thấy sắc mặt bình tĩnh của Trần Minh Tân, trong mắt của anh ta vụt qua một tia kinh ngạc: “Anh Trần nhìn thấy tôi, một chút cũng không ngạc nhiên sao?”
Trần Minh Tân ngước lên nhìn anh ta, khẽ cau mày: “Không, tôi rất ngạc nhiên.”
Lâm Hào Kiệt chỉ nhếch môi cười.
Dựa theo đạo lý mà nói, Trần Minh Tân chắc không có bất cứ chuẩn bị gì, nhưng lúc này thấy dáng vẻ chấn định của anh như vậy, Lâm Hào Kiệt lại có chút không chắc chắn.
“Thật ra tôi cũng chỉ thử mà thôi, không ngờ, anh Trần thật sự trở về thành phố Vân Châu trong thời điểm quan trọng này.” Lâm Hào Kiệt hai tay đút vào túi, thần sắc mang theo vài phần đắc ý.
Trần Minh Tân, nhắc đến cái tên này, người của Grissy đều rất đau đầu.
Trước đây, khi anh ta tốn hai năm, tạo ra cái lưới lớn như vậy, dụ cả Tô Ánh Nguyệt vào, cuối cùng vẫn thất bại dưới tay của Trần Minh Tân.
Anh ta gia nhập Grissy nhiều năm như vậy, chỉ thua trong tay của Trần Minh Tân.
Lần này, anh ta coi như gỡ gạc lại.
Trong lòng Lâm Hào Kiệt cảm thấy rất thoải mái: “Không sợ nói với anh, trên máy bay này, đều là người của chúng tôi.”
Trần Minh Tân dựa vào phía sau, biểu cảm đó trông vậy mà có vài phần ung dung nhàn nhã: “Vậy rồi như thế nào?”
Lâm Hào Kiệt thấy anh vẫn dáng vẻ trầm ổn như núi đó, giọng điệu trở nên không còn kiên nhẫn: “Trần Minh Tân, lúc này, anh không cần giả vờ bình tĩnh nữa, anh lần này, không thể sống mà xuống máy bay đâu, phi hành viên trên chiếc máy bay này, tất cả các hành khách, đều sẽ chôn cùng anh!”
“Khiến các ngươi tốn tâm tư lớn như vậy để đối phó tôi, thật sự là vinh hạnh của tôi.” Trần Minh Tân mỉm cười, chỉ là ý cười không chạm đến đáy mắt.
Lâm Hào Kiệt cười lạnh: “Trần Minh Tân, anh không có cơ hội nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt và con trai của anh nữa đâu, anh bây giờ có phải hối hận trước đó không có nhìn nhiều bọn họ vài lần không?”
Lâm Hào Kiệt là người giỏi mưu mô, biết đạo lý đánh rắn bảy tấc.
Những người đặt lợi ích còn quan trọng hơn tính mạng, khi đối phó với người khác, cũng chỉ biết từ góc độ của mình xuất phát, dùng thứ bản thân cho là quan trọng đi uy hiếp người khác.
Mà anh không như vậy, anh là người có điểm yếu, cho nên anh ta hiểu Trần Minh Tân.
Anh ta biết, cái gì mới là điểm yếu của Trần Minh Tân.
Tập đoàn LK, danh tiếng của gia tộc Mogwynn… Những thứ này có thể thông qua thủ đoạn và cố gắng để có được, đối với Trần Minh Tân mà nói, thật ra không quan trọng như trong tưởng tượng của người khác.
Đối với anh mà nói, người quan trọng nhất chính là Tô Ánh Nguyệt và Trần Mộc Tây.
Quả nhiên, anh ta vừa dứt lời, sắc mặt của Trần Minh Tân lập tức trở nên khó coi.
“Bọn họ nhất định vẫn đang đợi anh về nhà nhỉ? Nhưng anh đã không có cơ hội trở về nữa rồi, có điều, nể tình tôi đã từng làm ‘cậu’ của Tô Ánh Nguyệt hai năm, anh có gì muốn nói, tôi có thể thay anh chuyển lời đến cô ấy.”
Sau khi Lâm Hào Kiệt gia nhập Grissy, đã thực hiện rất nhiều nhiệm vụ, nhưng không có cảm thấy thành tựu như lần này.
Trần Minh Tân không phải nhân vật bình thường, muốn đối phó anh, người muốn kéo anh về cũng rất nhiều, nhưng lại không có cách nào xử lý anh, mà Lâm Hào Kiệt anh ta, lại làm được rồi.
Trần Minh Tân rất nhanh điều chỉnh cảm xúc của bản thân, sắc mặt lạnh lùng mở miệng: “Điều tôi nên nói cũng đã nói rồi, nên làm cũng đã làm rồi.”
…
Sáng sớm, đã xảy ra một tai nạn máy bay.
“Tối qua 22 giờ, chuyến bay mang số hiệu T2XX sau khi cất cánh được một tiếng từ sân bay quốc tế của thành phố Vân Châu nước Z, bay đến thủ đô nước J, khi đi qua vùng trời của thành phố B, khoang hành lý đã đột nhiên bốc cháy, sơ bộ dự đoán, người trên máy bay không còn khả năng sống sót… Mời mọi người đón xem các tin tin tiếp theo.”
Ly nước trên tay của Tô Ánh Nguyệt rơi xuống đất.
Trước đó, sau khi cô chắc chắn Trần Minh Tân ở trên chuyến bay đó, lại biết trên máy bay đều là người của Grissy thì không có lập tức trở về.
Một là vì Trần Mộc Tây đã ngủ rồi, với cả, một mình cô về Vịnh Vân Thượng sẽ càng hoảng loạn hơn.
Mà xảy ra chuyện như thế, Bùi Chính Thành tự nhiên cũng không ngủ được.
Nam Sơn ở nước J xa xôi cũng không có ngủ.
Đang sắp xếp người nghĩ cách.
Tuy nhiên, sự việc không có xuất hiện sự thay đổi khiến người ta bất ngờ, chỉ có sự thật khiến người ta đau xót.
Tại nạn máy bay.
Không có khả năng sống sót.
Trong tay Tô Ánh Nguyệt là ly nước nóng mà An Hạ vừa rót cho cô, ly nước vỡ vụn, mảnh thủy tinh vỡ bắn vào mắt cá chân của cô, nhưng cô lại không có cảm nhận được.
Tô Ánh Nguyệt chớp chớp mắt, sắc mặt đờ đẫn lên tiếng hỏi: “Tin tức… nói cái gì?”
Cô không có nhìn ai trong hai người Bùi Chính Thành và An Hạ, lời này nói ra giống như đang tự nói với chính mình.
Mà Bùi Chính Thành và An Hạ, lúc này cũng đang trong bàng hoàng và hoảng loạn.
Trong tất cả các phương tiện, xác suất máy bay xảy ra tai nạn tương đối nhỏ, tuy nhiên cũng là thảm cảnh đau lòng nhất.