CHƯƠNG 658: CON TRAI THỨ HAI
An Hạ nghe Bùi Chính Thành nói như vậy liền vội vội vàng vàng giải thích: “Cái gì gọi là vừa ở cùng một chỗ chứ, chẳng qua là bởi vì phòng của em thuê đã đến hạn rồi, mà đúng lúc là thư ký của anh nữa, vì phối hợp với công việc của anh cho nên mới đến ở trong nhà của anh.”
“À!” Bùi Chính Thành cúi đầu thờ ơ, rõ ràng cho rằng lời nói của An Hạ không đáng kể.
Tô Ánh Nguyệt dắt theo Trần Mộc Tây đi chung, Bùi Chính Thành vẫy vẫy tay với Trần Mộc Tây: “Mộc Tây đến đây, để chú ôm một cái.”
Mấy tháng này Trần Mộc Tây đều sống cùng với Bùi Chính Thành, tình cảm đối với anh ta cũng rất tốt, lập tức lộ ra nụ cười với anh ta, đưa tay về phía anh ta: “Chú Bùi.”
“Thằng nhóc không có lương tâm này, vài ngày không gặp nhau rồi, cũng không gọi điện thoại cho chú…” Bùi Chính Thành ôm thằng bé, vừa đi về ghế sofa vừa nhỏ giọng nói chuyện với thằng bé.
Tô Ánh Nguyệt thu hồi ánh mắt đang đặt ở trên người của hai người bọn họ lại, nhìn về phía An Hạ.
Cô còn chưa lên tiếng, chỉ cười cười với An Hạ, An Hạ liền vội vàng giải thích: “Không phải như cậu nghĩ đâu…”
“Tớ nghĩ cái gì chứ?” Tô Ánh Nguyệt nháy mắt, vẻ mặt mờ mịt nhìn cô ấy.
“Cậu… Ây nha. Phiền chết đi được.” An Hạ biết là Tô Ánh Nguyệt đang giả ngu với cô ấy, cô ấy bực bội nắm lấy tóc của mình, không biết nên nói cái gì cho phải.
Mặc dù là cô ấy với Bùi Chính Thành ở chung một mái nhà, nhưng mà chia phòng ngủ, hai người bọn họ cũng không ở cùng một chỗ, nhưng mà hai người chính thức ở chung cũng không khác biệt gì so với mấy đôi tình nhân bình thường.
Ban ngày cùng nhau đi làm, buổi tối cùng nhau tan làm, mua thức ăn về nhà để nấu cơm, cuối tuần lại ra ngoài hẹn hò.
Mặc dù là như thế, cô ấy cũng tự an ủi mình ở trong lòng, chỉ cần cả hai không nói ra khỏi miệng thì cô ấy không thừa nhận là được rồi.
Thế nhưng mà không ngờ đến Tô Ánh Nguyệt lại đột nhiên trở về.
Trước kia Tô Ánh Nguyệt đã từng phân tích với cô ấy gia thế bối cảnh của Bùi Chính Thành, không phải là người mà cô ấy có thể chọc được.
Nhưng mà cô ấy thích Bùi Chính Thành mà, cô không thể khống chế được mình, cũng không thuyết phục được mình rời đi.
Tô Ánh Nguyệt biết trong lòng của An Hạ đang suy nghĩ cái gì, loại chuyện tình cảm như thế này, từ trước đến nay đều chỉ làm cho người khác choáng đầu, sẽ không để cho người ta giữ lại cơ hội để tỉnh táo.
Nhìn dáng vẻ xoắn xuýt của An Hạ, Tô Ánh Nguyệt mím môi nở nụ cười, trong giọng nói mang theo cổ vũ: “Cứ đi theo tiếng gọi của con tim đi, quan tâm nhiều thứ như vậy làm gì? Chỉ cần trong lòng của anh ta có cậu, những chuyện khác cũng không cần phải lo lắng.”
Không thể bởi vì chuyện còn chưa xảy ra mà lùi bước, có lẽ bước về phía trước một bước chính là phong cảnh khác thì sao?
Nếu như An Hạ không bước một bước kia, không thử ở bên cạnh của Bùi Chính Thành, như vậy vĩnh viễn cô ấy cũng không thể nào biết được ở cùng với Bùi Chính Thành có phải là có thể hạnh phúc không.
Bước về phía trước một bước thì còn có thể, nếu như hiện tại rút lui thì chính là không thể rồi.
Sự xúc động và dũng khí của tuổi trẻ, có đôi khi cũng là một phẩm chất không tệ.
An Hạ nghe vậy, đột nhiên trợn to hai mắt: “Ánh Nguyệt…”
“Điều mà tớ muốn nói giống như trong lòng của cậu nghĩ vậy đó.” Tô Ánh Nguyệt tiến lên phía trước nắm chặt tay của cô ấy, tất cả đều rõ ràng.
Gặp được người mình thích không dễ dàng, nếu như có cơ hội, tại sao lại không nắm bắt?
“Ừm.” An Hạ gật đầu liên tục.
Tô Ánh Nguyệt cho cô một cái ôm, sau đó giống như là đột nhiên nhớ đến cái gì đó, vỗ đầu của mình một cái rồi nói: “Trước khi tớ đến đây thì đã gọi điện thoại cho Bùi Chính Thành rồi, anh ta không nói cho cậu biết hả?”
“Hả?”
Giống như là Tô Ánh Nguyệt không nhìn thấy được vẻ nghi ngờ ở trên mặt của An Hạ, lại hỏi cô: “Trước tiên dẫn tớ đi tìm Thịt Bò đi, nó đâu rồi.”
Tâm tư của đàn ông thật sự nhiều bao nhiêu, Trần Minh Tân như thế, Bùi Chính Thành cũng là như thế.
Bùi Chính Thành cố ý không nói cho An Hạ biết rằng hôm nay cô sẽ đến đón Thịt Bò, không phải là muốn để cô thuyết phục An Hạ à?
Trước kia cô có thành kiến đối với Bùi Chính Thành, nhưng mà trong hai năm nay, sự thay đổi của Bùi Chính Thành cô đều nhìn thấy ở trong mắt. Nếu như không phải thật lòng thích An Hạ thì anh ta cũng không thể nào hai ba năm nay không ra ngoài hái hoa ngắt cỏ.
Có lẽ anh ta vì muốn chiếm được hảo cảm của An Hạ, giả bộ nhất thời, nhưng cũng không thể giả bộ đến hai ba năm được, hơn nữa nhân phẩm của Bùi Chính Thành như thế nào cũng có thể nhìn ra được.
An Hạ vẫn luôn lo lắng trong lòng, một nửa nguyên nhân cũng đến từ những lời mà Tô Ánh Nguyệt đã từng nói với cô ấy.
Cô hóa giải khúc mắc của An Hạ, cũng coi như là giúp Bùi Chính Thành một chuyện.
Nếu như có thể để cho bọn họ có tình cảm với nhau, cuối cùng trở nên thân thuộc, từ đó trở đi hạnh phúc là tốt rồi.
Nhất định phải hạnh phúc nha.
…
Buổi sáng, lúc An Hạ ra ngoài chạy bộ, cô dẫn theo Thịt Bò chạy một vòng, trở về nó liền tự mình chạy đến sân sau chơi đùa.
An Hạ dẫn cô đến sân sau, chỉ vào Thịt Bò đang lăn lộn ở trên đồng cỏ: “Ở bên kia kìa, có thấy không.”
Thịt Bò không mập cũng không ốm, tinh thần rất tốt lăn qua lăn lại ở trên đồng cỏ.
Tô Ánh Nguyệt nhịn không được mà cong môi lộ ra nụ cười, cả nửa ngày sau cô mới kêu một tiếng: “Thịt Bò.”
Thịt Bò vốn vẫn còn đang lăn lộn ở trên đồng cỏ, lập tức liền dừng lại.
Nó ngoẹo đầu qua, giống như là cảm thấy âm thanh này có chút quen tai, hơi suy nghĩ, rồi sau đó lúc quay đầu lại nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt, liền chạy như điên về phía của cô.
Nó chạy rất nhanh, lỗ tai bởi vì chạy nên dựng đứng cả lên.
Nó chạy đến trước mặt của Tô Ánh Nguyệt, nhảy dựng lên nhào lên trên người của cô, trong miệng lại nhao nhao kêu vui vẻ ghê gớm.
Tô Ánh Nguyệt đưa tay ôm nó, sờ sờ đầu của nó, nó lập tức nghiêng đầu dùng sức cọ lên tay của Tô Ánh Nguyệt, sức lực nũng nịu kia so với Trần Mộc Tây còn lợi hại hơn nữa.
Nếu như nó có thể nói chuyện, lời nó muốn nói chắc chắn là “ôm, hôn, bế lên cao”.
“Được rồi được rồi, đi xuống đi, chờ lát nữa chúng ta cùng nhau về nhà.” Tô Ánh Nguyệt lại vuốt vuốt đầu của nó, mới buông tay thả nó xuống.
Thịt Bò có chút không cam lòng mà còn muốn nhào lên trên người của cô chủ, phát hiện cô đã bắt đầu quay lưng lại đi ra phía sau.
Nó đành phải đi theo sau, còn loanh quanh đi xung quanh của cô.
Tô Ánh Nguyệt quay đầu lại nhìn nó một cái, vẫn hoạt bát như thế.
Bùi Chính Thành và An Hạ đều phải đi làm, Tô Ánh Nguyệt cũng không ở lại lâu, rất nhanh liền dẫn theo Trần Mộc Tây và Thịt Bò rời khỏi.
Về đến nhà, Thịt Bò giống như là tuần tra lãnh thổ của mình. Trước tiên chạy về căn nhà chó của nó chạy một vòng, rồi sau đó lại điên cuồng chạy lên lầu xuống lầu.
Loại hành vi này giống như là đang chứng minh nó về nhà nên rất vui vẻ.
Nó chạy rất mệt mỏi, ngồi thụp xuống ở trước mặt của Tô Ánh Nguyệt, còn đặt đầu ở trên chân của Tô Ánh Nguyệt.
Giờ phút này, Tô Ánh Nguyệt đang ngồi trên ghế sofa, cảm giác được trọng lượng ở trên chân, cúi đầu nhìn lại, phát hiện Thịt Bò đang mở to đôi mắt tròn vo nhìn cô.
“Mệt rồi chứ gì, đã lớn như thế rồi mà còn nghịch ngợm.” Tô Ánh Nguyệt nhịn không được lại sờ lên đầu của nó.
Cô nhìn Thịt Bò lớn lên, cảm giác giống như là con trai thứ hai của cô vậy.
Thịt Bò rất hưởng thụ sự vuốt ve trên tay của cô, bỗng nhiên nó bật dậy khỏi mặt đất, chạy ra hành lang với lấy một chiếc dép.
Là một chiếc dép bông vải của đàn ông.
Người đàn ông trong cái nhà này, ngoại trừ Trần Minh Tân thì còn là ai nữa.
Thịt Bò gặm lấy đôi dép bông để ở trước mặt của Tô Ánh Nguyệt, rồi xoay tới xoay lui.
Nụ cười ở trên mặt của Tô Ánh Nguyệt phai nhạt dần, dường như cô đã hiểu rõ ý của Thịt Bò.
Đại khái là cảm giác được cảm xúc của Tô Ánh Nguyệt không tốt, Thịt Bò dần dần ngừng lại, ngồi xổm ở dưới đất im lặng nhìn Tô Ánh Nguyệt, ngoan ngoãn vô cùng.