Ông Xã Thần Bí

Chương 653




CHƯƠNG 653: ANH BẢO BỌN HỌ DỪNG LẠI ĐI

Nam Sơn thầm thở dài trong lòng, nhưng thần sắc trên mặt không có bất kỳ biến hoá nào, giống như là chỉ nhận một mệnh lệnh không thể nào đơn giản hơn vậy: “Tôi biết rồi.”

Sau đó, điện thoại bị cúp máy.

Còn chưa cất điện thoại lại, thì đã nghe thấy Tô Ánh Nguyệt ở bên cạnh hỏi anh như súng liên thanh rồi: “Điện thoại của Trần Minh Tân sao? Anh ấy nói gì? Bên đó anh ấy bận xong rồi sao?”

Sắc mặt Nam Sơn nghiêm túc nói: “Sếp hỏi chúng ta có đến sân bay chưa, bởi vì thân phận của vị khách lần này rất đặc biệt, cho nên sếp vô cùng quan tâm.”

Tô Ánh Nguyệt gật gật đầu, bắt đầu cởi dây an toàn của mình ra: “Vị khách đó bây giờ đã đến rồi sao? Bây giờ chúng ta xuống xe?”

“Ừm, đã đến rồi.”

Nam Sơn nói xong, cũng theo xuống xe.

Hai người đi đằng trước, đằng sau có vài người vệ sĩ.

Khoảng thời gian gần đây, chỉ cần không phải là cùng ra ngoài với Trần Minh Tân, đằng sau cô sẽ có vài người vệ sĩ đi theo, cô đã quen rồi, cũng không có gì đặc biệt.

Trước đó ở trong xe, Tô Ánh Nguyệt chỉ qua loa nhìn ra bên ngoài xe một cái, cũng không có chú ý gì, bây giờ xuống xe rồi, Tô Ánh Nguyệt mới phát hiện, đây không phải là ở sân bay quốc tế.

Sắc mặt Tô Ánh Nguyệt lộ ra sự khó hiểu, đang định hỏi gì đó thì Nam Sơn đã lên tiếng giải thích rồi: “Người khách đó đi máy bay tư nhân.”

Cô càng lúc càng tò mò thân phận của vị khách đó rồi.

Cô vốn còn định tìm Nam Sơn để xác nhận một chút, xem anh ta có thật là không biết gì về tin tức của vị khách đó không, nhưng cô nhìn thấy vẻ mặt của Nam Sơn đầy sự nghiêm túc, cũng không hỏi nữa.

Cô theo Nam Sơn đi vào sân bay, nhìn thấy ở đó có một chiếc máy bay tư nhân.

Ở hai bên cổng lên máy bay, có hai hàng vệ sĩ đứng thẳng hàng ở đó, bầu không khí trông có chút nghiêm trọng.

Tô Ánh Nguyệt bất giác ngừng bước chân lại.

Nam Sơn rất cảnh giác, cảm thấy Tô Ánh Nguyệt ngừng lại, liền quay đầu lại nhìn cô: “Bà chủ sao thế?”

Tô Ánh Nguyệt trực tiếp nói suy nghĩ trong lòng của mình ra: “Là chuyện gì? Chúng ta rốt cuộc là đến đón ai, là Mộc Tây?”

Cái suy đoán này có chút táo bạo, nhưng không phải là không có căn cứ.

Nam Sơn và Trần Minh Tân đều không có tiết lộ thông tin về ‘vị khách’ đó, mà Trần Minh Tân gần đây cũng không chỉ một lần nói, cô sẽ được gặp Mộc Tây sớm thôi.

Mấy chi tiết này, khiến cô không thể không nghĩ tới phương diện này.

Nhưng mà, lại có chút không thể nào.

Dù sao, vào thời kỳ nhạy cảm như bây giờ, đón Mộc Tây qua đây, căn bản là một hành vi có rất nhiều chỗ hại, Trần Minh Tân không phải là người không có não như vậy.

“Bà chủ, dù sao cũng đến chỗ này rồi, cô theo tôi lên đó xem một cái, không phải là biết rồi sao?” Không biết có phải là do đã đến sân bay rồi không mà thần sắc nghiêm túc trên mặt của Nam Sơn đã có chút ôn hoà lại rồi.

Tô Ánh Nguyệt biết Nam Sơn cũng chỉ là nhận lệnh làm việc thôi, mà khi Trần Minh Tân bảo cô giúp anh đi đón khách vào hôm qua, ngữ khí lại thành khẩn như vậy, bây giờ cô cũng đã đến sân bay rồi, cũng chỉ đành lên máy bay thôi.

Nhưng mà, vị khách lớn đó cũng thật là phô trương, đã đến sân bay rồi, ngay cả máy bay cũng không xuống nữa.

Nam Sơn tránh sang một bên: “Thưa bà chủ, cô đi phía trước đi.”

Tô Ánh Nguyệt cũng không từ chối, trực tiếp sải bước đi lên phía trước.

Tô Ánh Nguyệt đi lên máy bay, trong lòng lại có một cảm giác vô cùng quái dị.

Cái cảm giác này càng lúc càng nặng, dẫn đến bước chân của cô cũng chậm lại.

Nam Sơn đi ở đằng sau cô, trên sắc mặt lộ ra vài phần lo lắng, nhưng anh vẫn cố gắng cúi đầu xuống, lặng lẽ mà che đậy đi cảm xúc của mình.

Tô Ánh Nguyệt tin tưởng trực giác của mình, nhất định là có chỗ nào không đúng rồi!

Cô ngừng bước chân, vừa định quay đầu lại thì có một người trông như vệ sĩ bước ra từ cửa máy bay.

Ánh mắt anh ta rơi trên người của Tô Ánh Nguyệt: “Xin hỏi là Tập đoàn LK đúng không?”

“Phải.” Tô Ánh Nguyệt gật đầu đáp một tiếng.

“Ông chủ của chúng tôi đã đợi các người rất lâu rồi, mời vào trong.” Vệ sĩ lui qua một bên, làm một động tác mời.

Tô Ánh Nguyệt chỉ còn cách cửa máy bay vài bước bậc thang, cho dù trong lòng do dự, nhưng vẫn đi lên.

Tuy có chút kỳ quái, nhưng cô tin tưởng Trần Minh Tân.

Dù sao hôm qua anh cũng vui vẻ như vậy.

“Mời theo tôi.”

Tô Ánh Nguyệt vừa bước vào, vệ sĩ liền dẫn cô đi vào trong, Nam Sơn đi theo sát sau lưng cô.

Máy bay tư nhân không lớn bằng máy bay chở khách, nhưng trang thiết bị bên trong đều là hàng đầu.

Tô Ánh Nguyệt quay đầu lại, nhìn thấy Nam Sơn ở phía sau, không có nghi ngờ mà đi vào trong.

Cô chưa đi được vài bước thì đã nghe thấy sau lưng vang lên một tiếng ‘cạch’.

Thanh âm rất lớn, cũng không phải là tiếng gì kỳ lạ, đại khái là tiếng đóng cửa máy bay.

Tô Ánh Nguyệt đột nhiên ngừng bước chân, cuối cùng cô cũng nghĩ ra được có chỗ nào kỳ lạ rồi.

Nếu như vị khách này thật sự rất quan trọng với Trần Minh Tân, vì để bày tỏ thành ý, anh chắc chắn sẽ đích thân đến đón, hoặc là cùng đến với cô, chứ không phải là bảo cô cùng Nam Sơn đến.

Hôm nay là ngày đầu tiên tuyển cử tổng thống, Trần Minh Tân sẽ rất bận, cho nên không dành ra thời gian được thì cũng không có gì đáng nghi.

Nhưng mà, Trần Minh Tân trước giờ luôn là người suy nghĩ rất chu đáo, anh biết hôm nay không dành ra được thời gian thì chắc chắn sẽ hẹn trước một thời gian khác với ‘vị khách’ đó.

Đương nhiên, tiền đề của tất cả những thứ này là cái được gọi là ‘vị khách’ kia phải thật sự tồn tại.

LK đi đến bây giờ, khách hàng đáng để được Trần Minh Tân đích thân đến sân bay đón, không phải là không có, nhưng thật sự là rất ít.

Thời gian gần đây, Trần Minh Tân rất bận, Tô Ánh Nguyệt thân làm thư ký của anh, tuy bình thường cũng có giúp anh xử lý công chuyện, nhưng không biết anh đang bận những cái gì.

Tô Ánh Nguyệt đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn Nam Sơn: “Căn bản là không có vị khách nào hết, có đúng không?”

Nam Sơn đã cho người đóng cửa máy bay lại rồi, máy bay đã bắt đầu trượt về phía trước, chuẩn bị cất cánh rồi.

Trên đoạn đường này, anh đều rất lo lắng sẽ bị Tô Ánh Nguyệt phát hiện mục đích thật sự của Trần Minh Tân, cho nên luôn có chút lo lắng thấp thỏm, mà bây giờ, bị Tô Ánh Nguyệt biết rồi, anh trái lại đã bình tĩnh lại.

Tô Ánh Nguyệt kìm chế bản thân mình, khiến cho mình bình tĩnh, nhưng cô không bình tĩnh được.

Không đợi Nam Sơn lên tiếng, cô lại nói: “Trần Minh Tân muốn đưa tôi về nước, anh ấy gạt tôi, căn bản không có khách khứa gì hết, buổi liên hoan hôm qua, anh ấy biểu hiện ra vui vẻ như vậy cũng đều là giả, để cho tôi càng thêm tin tưởng mà thôi!”

Lời phía trước còn giống như là đang hỏi Nam Sơn, còn lời sau đó đã giống như là tự nói với mình.

Không sai, chính là như vậy rồi.

Trần Minh Tân muốn gạt cô, cô không thể là đối thủ của anh được.

Anh muốn làm cái gì, thì không có chuyện gì không làm được.

Trong lòng Tô Ánh Nguyệt đang suy nghĩ thì tốc độ chuyển động của máy bay đã càng lúc càng nhanh, cô đưa tay vịn lấy vách tường ở bên cạnh mới có thể ổn định cơ thể mình: “Bảo bọn họ ngừng lại đi, tôi muốn xuống máy bay!”

Nam Sơn hoàn toàn không do dự mà đáp: “Không được.”

Lúc này, cô mới phát hiện là đằng sau Nam Sơn không biết từ khi nào đã đứng ra một đám vệ sĩ rồi, rất rõ ràng là muốn chặn cô lại.

Chiếc máy bay rung lắc một hồi, đã bắt đầu cất cánh.

Sắc mặt Tô Ánh Nguyệt thay đổi, cô đi tới đẩy Nam Sơn ra, muốn đi về phía cửa.

Vệ sĩ chặn cô lại.

“Nam Sơn, tôi muốn xuống máy bay, anh bảo bọn họ ngừng lại đi, lúc này, tôi không thể về nước được, tôi về nước rồi thì Trần Minh Tân làm sao đây?” Thanh âm của Tô Ánh Nguyệt có chút run rẩy.