Trong lúc mê man, một mùi khói nồng nặc xộc vào mũi.
Trần Minh Tân đã cai thuốc lâu rồi, trước kia anh có hút thuốc cũng sẽ không hút trước mặt Tô Ánh Nguyệt.
Cô không thể chịu được mùi thuốc nên tỉnh lại rất nhanh.
Đập vào mặt là một cảnh tối đen.
Ý thức của Tô Ánh Nguyệt dần dần hồi phục lại.
Cô vốn định đi xe ô tô đến bệnh viện, cũng đã ngồi lên xe rồi, nhưng lúc xuống xe lại bị đánh ngất.
Nghĩ đến đây, ánh mắt cô lập tức trở nên cảnh giác.
Trong phòng một mảnh đen kịt, yên tĩnh đến dọa người, cô nhìn một vòng xung quanh, cảnh giác lên tiếng: ""Có ai không?""
Không ai trả lời lại.
Cô xốc chăn định xuống giường, lơ đãng quay đầu nhìn ra sau liền thấy một ánh lửa lập lòe trong bóng tối.
Nhớ đến mùi khói trước đó, rất có thể ai đó đang hút thuốc.
Đáy lòng Tô Ánh Nguyệt căng thẳng, nuốt nước miếng lên tiếng: ""Ai ở đó thế!""
Đốm sáng đó vụt tắt ngay sau đó.
Tô Ánh Nguyệt không biết đối phương là ai, cũng không biết đây là đâu, trong phòng tối đen, cô cũng chẳng biết trong phòng có người khác hay không.
Cho nên tạm thời cô cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
""Tỉnh nhanh thế, xem ra mấy tên thuộc hạ cũng có lòng thương hoa tiếc ngọc đấy."" Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ góc tưởng sau lưng, có chút gì đó rất quen thuộc.
Bàn tay vốn đang buông lỏng bên hông của Tô Ánh Nguyệt siết chặt, lên tiếng một cách bình tĩnh: ""Cố Hàm Yên!""
""Bụp"" một tiếng, đèn sáng lên, trong phòng sáng như ban ngày ngay tức khắc.
Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn ra phía sau, ở góc tường, Cố Hàm Yên đang ngồi khoanh chân ở đó.
Váy liền màu đen quen thuộc, tóc dài ngang vai, có vài mẩu thuốc lá thơm cho phụ nữ trong gạt tàn trên chiếc bàn thấp, cả người chìm trong ánh đèn, trong có vẻ mộng ảo và xinh đẹp.
Cố Hàm Yên từng là diễn viên, khí chất và vẻ bề ngoài tất nhiên người bình thường không thể sánh được.
""Quả đúng là cô!"" Cặp mày thanh tú của Tô Ánh Nguyệt cau chặt.
""Dù sao thì trước khi gặp cô tôi còn gọi điện thoại đó, sao cô còn kinh ngạc vậy?""
Cố Hàm Yên giường mắt nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt, dường như rất vừa lòng với vẻ mặt kinh ngạc Tô Ánh Nguyệt, cô ta cong môi cười, chậm rãi đứng lên đi về phía Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt lùi về sau hai bước, cảnh giác nhìn cô ta: ""Cô muốn làm gì?""
""Tất nhiên là muốn cô hoàn thành ước nguyện rồi."" Cô Hàm Yên cười lên, nét mặt vô cùng lạnh lùng.
Tô Ánh Nguyệt đã lâu chưa gặp Cố Hàm Yên.
Ấn tượng của cô về Cố Hàm Yên dừng lại trước lúc Trần Minh Tân giao cô cho Trần Úc Xuyên.
Sau đó tuy cô không gặp lại Cố Hàm Yên nhưng cô ta vẫn trốn khỏi Mogwynn được thì có thể cô ta đã tìm được một chỗ dựa vững chắc.
Sau lưng cô ta có người.
Chỉ dựa vào năng lực của cô ta thì không thể trốn khỏi Mocwynn được.
Cố Hàm Yên hiện tại không thể khinh thường được.
""Cô đừng làm càn, bằng không, tôi đã chạy được một lần thì vẫn có thể chạy được lần hai!"" Cô còn lâu mới tìn lời của Cố Hàm Yên, muốn hoàn thành ước nguyện gì đó.
Cố Hàm Yên cũng không nhiều lời, chỉ cười lạnh một tiếng: ""Ha!""
Sau đó cô ta xoay người bỏ đi.
Tô Ánh Nguyệt nghĩ đến lúc này Trần Minh Tân còn ở trong viện, trong lòng nóng như lửa đốt, Cố Hàm Yên sắp đi, cô nhanh chóng đi lên phía trước ngăn cô ta lại: ""Nhân lúc Trần Minh Tân chưa phát hiện ra, tốt nhất cô nên thả tôi đi.""
Trong lòng cô biết Cố Hàm Yên kiêng nể Trần Minh Tân, cho nên mới nói như vậy.
Hiện giờ cô chỉ nghĩ đến bệnh viện thăm Trần Minh Tân, dù là cách gì đi nữa, dù có được hay không cô cũng chỉ có thể thứ xem sao.
Không ngờ, Cố Hàm Yên nghe vậy, sắc mắt bèn trở nên khó coi.
Cô ta nâng cằm lên nở một nụ cười trào phúng.
Thanh âm vang lên trong căn phòng trống trải, có chút cảm giác kỳ lạ không chân thật.
""Cô nên tìm gương ngắm mình xem dáng vẻ như thế nào, cô cho là cô quan trọng như vậy trong lòng Trần Minh Tân thật à?""
Cố Hàm Yên hoàn toàn không cho Tô Ánh Nguyệt cơ hội mở miệng lần hai, dùng sức đụng Tô Ánh Nguyệt ra, đi qua người người cô ra khỏi cửa.
Vệ sĩ canh cửa liếc vào phòng rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Trong lòng Tô Ánh Nguyệt không khỏi lo lắng, cô chạy đến bên cười, ra sức đập: ""Cố Hàm Yên, thả tôi ra, cô đang giam giữ phi pháp đó, người sau lưng cô có mạnh mẽ thế nào cô cũng không thể vô pháp vô thiên như vậy được!""
Đáp lại cô là một màn yên tĩnh.
Cô Hàm Yên đã quyết tâm, dù cô có nói gì cũng kệ.
Tô Ánh Nguyệt giơ tay cào tóc, đây là động tác quen thuộc lúc sốt ruột của cô.
Cô quay lại, khoanh tay đi tới đi lui, mãi cũng không nghĩ ra được một cách.
Sau đó cô đi một vòng quanh phòng nhưng cũng không tìm được đồ gì hữu dụng.
Đừng nói điện thoại, đến cả đồng hồ cũng chẳng có.
Giờ mấy giờ cô còn chẳng biết, cũng không biết tình trạng thương tích của Trần Minh Tân có nghiêm trọng hay không.
Bọn họ có biết cô bị Cố Hàm Yên bắt hay không.
Trần Minh Tân...Anh sẽ không hiểu lầm cô không quan tâm anh, không muốn đi thăm anh chứ?
...
Trong bệnh viện.
Nam Sơn gọi điện cho Tô Ánh Nguyệt xong, vừa quay người lại đã bị Trần Minh Tân không biết đứng từ sau từ bao giờ dọa sợ.
""Ông chủ! Sao anh lại xuống giường thế, bác sĩ bảo anh nằm trên giường nghỉ ngơi mà."" Nam Sơn nói rồi bước qua, định đỡ Trần Minh Tân vào.
Trần Minh Tân mặc quần áo bệnh viên, sắc mặt tái nhợt.
Anh bị thương nội tạng, về phần phải làm phẫu thuật hay không còn phải theo dõi thêm, có điều xem ra vấn đề chắc là không lớn lắm.
Cho nên Nam Sơn mới nói cho Tô Ánh Nguyệt trong điện thoại là tình hình của Trần Minh Tân không nghiêm trọng.
Trần Minh Tân lại né tránh động tác của Nam Sơn, chỉ lạnh lùng nhìn anh ta chằm chằm: ""Ai bảo cậu gọi điện thoại cho cô ấy?""
Nam Sơn bị ánh mắt lạnh lùng của Trần Minh Tân nhìn, lập tức thu lại cánh tay đang duỗi ra chuẩn bị đỡ Trần Minh Tân.
Tuy Trần Minh Tân hỏi vậy nhưng hình như không định trách Sơn.
Vi sau đó anh lại bổ sung một câu: ""Bao giờ cô ấy đến?""
Nam Sơn vừa nghe lời này của Trần Minh Tân, liền biết thực ra anh muốn Tô Ánh Nguyệt đến.
Vì thế anh ta liền niềm nở đỡ lấy Trần Minh Tân, nói: ""Tôi đã bảo tài xe đón bà chủ qua rồi, cô ấy sẽ đến nhanh thôi.""
Trần Minh Tân chri nhíu mày, cũng không nói gì thêm.
Chỉ là trong mắt hàm chứa vẻ chờ mong vẫn tiết lộ ra tâm trạng của anh.
Anh hơi chút hối hận, trước đó nên trở về luôn.
Bằng không cũng sẽ không xảy ra tai nạn nửa đêm vào viện.
Nhưng anh nghĩ đến chuyện Tô Ánh Nguyệt thà tin tưởng Lục Thời Sơ, trong lòng lại tức giận.
Bước chân không khỏi nhanh hơn.
Nam Sơn sợ hãi nói: ""Ông chủ, anh chậm chút...đừng đi nhanh thế chứ..."