Ông Xã Thần Bí

Chương 548: Có tin tức của lâm hào kiệt rồi




Tô Ánh Nguyệt và Nam Kha nghe thấy thanh âm này thì giật mình kinh hãi.

Nam Kha nuốt một ngụm nước bọt rồi quay đầu trịnh trọng cúi chào 90 độ với Trần Minh Tân, sau đó lớn tiếng nói: “Thưa sếp, sếp nghe nhầm rồi, tôi nói là mấy con thỏ nuôi ở hậu viện gần đây đều đang giao phối, cảm giác giống như là đang gả con gái thôi.”

Hậu viện nuôi thỏ hồi nào vậy?

Tô Ánh Nguyệt yên lặng nhìn lời nói dối nghiêm túc của Nam Kha.

“Tôi và quản gia phải đi xem thỏ đã giao phối thành công hay chưa nữa, tôi đi trước đây.” Nam Kha từ đầu đến cuối chưa hề ngẩng đầu qua, cô ta lùi về sau vài bước rồi nhấc chân lên chạy mất dạng.

“Đứng đây nghe bao lâu rồi? Sao không lên tiếng, anh xem làm Nam Kha sợ đến thế nào rồi kìa.”

Tô Ánh Nguyệt nói xong thì mới phát hiện trên người Trần Minh Tân vẫn còn đang mặc bộ đồ ở nhà mà lúc nãy mới thay ra, hiển nhiên là vừa mới tỉnh dậy, ngay cả quần áo cũng chưa kịp thay nữa.

Tô Ánh Nguyệt khẽ nhíu mày, cô nhìn thời gian một cái, phát hiện Trần Minh Tân chỉ ngủ có nửa tiếng, thế là liền hỏi anh: “Sao mà dậy nhanh vậy?”

Lúc nãy anh vừa nằm xuống là ngủ rồi, còn ngủ say như vậy nữa, cô còn tưởng là anh phải ngủ lâu lắm mới dậy.

Trần Minh Tân cũng không nói chuyện, chỉ là nhìn cô với sắc mặt vô cảm, trong ánh mắt mang theo khiển trách.

Tô Ánh Nguyệt đưa tay sờ sờ mặt mình, sững sờ một hồi mới phản ứng lại: “Em có chút ngủ không được, cho nên mới dậy…”

Trần Minh Tân hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên là không chấp nhận câu giải thích này của cô, anh quay người đi về phía phòng ngủ.

Lại tức giận rồi?

Đồ hẹp hòi!

Tô Ánh Nguyệt chầm chậm đi theo sau lưng, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao lớn của anh, cô nghĩ đến những lời mà Nam Kha đã nói vừa nãy.

Rất khó để tưởng tượng được, lúc Trần Minh Tân mười mấy tuổi lại lương thiện đến như vậy, có thể vì một cô gái mà mình tình cờ gặp học làm thực đơn dinh dưỡng nữa chứ.

Mỗi một người sinh ra đều là một tờ giấy trắng.

Sau này, trong sự tô xoá viết vẽ không ngừng của thế gian thì đã dần dần thay đổi.

Cho dù Trần Minh Tân của bây giờ, cô tin là trong lòng anh cũng có suy nghĩ lương thiện, chỉ là anh ẩn giấu thâm sâu hơn mà thôi, bớt đi một chút nhiệt huyết của năm mười mấy tuổi rồi.

Anh ấy, vẫn còn một tấm lòng son.

Mãi cho đến khi thân ảnh cao lớn đi trước mặt cô đột nhiên ngừng lại.

Anh quay đầu lại trong ánh mắt kinh ngạc của Tô Ánh Nguyệt, mi tâm khẽ nhíu lại, bất mãn mà nói: “Em đang giẫm kiến sao?”

Tô Ánh Nguyệt bĩu môi, sau đó lại nở ra một nụ cười, cô mỉm cười rạng rỡ chạy bước nhỏ về phía anh, ôm lấy cánh tay của anh.

Trần Minh Tân nghiêng đầu qua nhìn cô một cái.

Có lẽ là bởi vì sự chênh lệnh cao thấp của cơ thể, nên Tô Ánh Nguyệt cảm giác được một sự khinh miệt trong ánh mắt của Trần Minh Tân.

Cô bất mãn mà túm chặt lấy cánh tay của Trần Minh Tân, đi vô cùng chậm chạp, ôm khư khư cánh tay của anh, giống như là đang phân cao thấp với anh vậy.

Trần Minh Tân lại đi hai bước thì cảm thấy chiêu trò của Tô Ánh Nguyệt, anh liền ngừng lại.

Cánh tay của anh vươn dài ra, vòng lấy chiếc eo của Tô Ánh Nguyệt, một tay thì kéo cánh tay của cô, khom người xuống bế ngang cô lên.

“Này! Anh bỏ em xuống đi!” Còn có người làm đi ngang kìa!

Hơn nữa vừa nãy cô còn nhìn thấy Nam Kha đã chạy đi xa rồi nay lại lặng lẽ quay lại xem kịch nữa chứ, hừ!

Mãi cho đến khi về đến phòng, Trần Minh Tân đặt cô lên giường, để cô ngồi ở đó, hai cánh tay của anh thì chống ở hai bên người cô, đôi con ngươi đen láy nhìn thẳng vào cô.

Tô Ánh Nguyệt bị anh nhìn mà có chút sợ sệt, cô lắp bắp hỏi anh: “Sao, sao thế?”

Anh nhìn chăm chăm vào Tô Ánh Nguyệt vài giây, rồi đột nhiên nói: “Nam Kha lớn hơn em hai tuổi.”

“Ừm.” Tuy không biết Trần Minh Tân rốt cuộc muốn nói gì, nhưng Tô Ánh Nguyệt vẫn rất hiểu chuyện mà gật gật đầu, biểu thị là cô đang lắng nghe anh nói chuyện.

“Lần đầu tiên anh gặp cô ta, cô ta 13 tuổi rồi, ốm đến da bọc xương, vừa ốm vừa nhỏ, nhưng mà vẫn đứng ở trước mặt của Nam Sơn, ngăn anh đánh cậu ta.”

Thanh âm của Trần Minh Tân bình ổn mà ngăn nắp có thứ tự: “Hai anh em bọn họ lưu lạc lang thang quá lâu rồi, Nam Sơn có lúc phải ra ngoài kiếm ăn nên không lo được cho cô ta, trước khi anh gặp bọn họ không lâu thì Nam Kha đã từng chịu sự xâm phạm của một người đàn ông.”

Cả người Tô Ánh Nguyệt liền khựng lại, cô sững sờ cả nửa ngày mới phát ra tiếng: “Người đàn ông đó thành công rồi sao?”

13 tuổi…

“Ừm.”

Trần Minh Tân đáp một tiếng, khuôn mặt vẫn không có biểu cảm gì.

“Sau đó thì sao?” Tô Ánh Nguyệt ngây ngốc mà hỏi anh.

“Cô ta mang thai, Nam Sơn sở dĩ muốn giật ví tiền của anh là vì muốn làm phẫu thuật phá thai cho Nam Kha.” Lúc nói những lời này, biểu cảm của Trần Minh Tân từ đầu đến cuối cũng không có biến hoá gì, giống như là anh hoàn toàn không chút cảm động gì đối với mấy chuyện này vậy.

Còn Tô Ánh Nguyệt thì cả nửa ngày cũng không nói ra được điều gì.

Cô đại khái đã hiểu được tâm lý lúc đó của Trần Minh Tân rồi.

Một mặt là vì đồng cảm, một mặt khác là vì chuyện của mẹ anh ấy.

Lúc đó, Trần Minh Tân vốn không biết nguyên nhân chân chính gây ra cái chết của Trần Lê.

Anh luôn có chút nhạy cảm hơn đối với loại chuyện này.

Trên đời này, giữa người và người tràn đầy những cơ duyên xảo hợp.

Trần Minh Tân của lúc đó đối với hai anh em Nam Sơn mà nói không khác gì là một đấng cứu thế cả, cũng chả trách hai anh em này lại quyết tâm trung thành với Trần Minh Tân như vậy.

Lúc nãy khi nghe Nam Kha nói chuyện, cô ta chỉ chú trọng nói về Trần Minh Tân tốt như thế nào, chứ không có đề cập đến chuyện của cô ta.

Mấy chuyện này, cô ta không nhắc đến thì cũng là bình thường thôi.

Trái tim của Tô Ánh Nguyệt nặng nề một cách dị thường.

Mỗi một người đều sống không đơn giản, bạn vĩnh viễn cũng không thể nhìn ra được một người đã gặp qua những chuyện gì trong cuộc đời chỉ qua khuôn mặt của họ được.

Trần Minh Tân nói với cô những thứ này, đại khái là cũng nghe được những lời mà Nam Kha nói rồi.

Tô Ánh Nguyệt nhếch khoé môi lên, mỉm cười nói: “Anh đúng là người tốt.”

Trần Minh Tân sững sờ một hồi, anh thu hai cánh tay đang đặt ở bên người của Tô Ánh Nguyệt lại, lạnh nhạt nói: “Anh không phải.”

“Anh nói không được tính.” Tô Ánh Nguyệt tiếp tục cười.

“Có gì buồn cười chứ?”

“Chỉ là đột nhiên cảm thấy em rất là may mắn.”

Cô thật sự cảm thấy mình rất may mắn.

Rất nhiều những khốn khổ và tai nạn trong cuộc đời, đều có người ngăn lại thay cho cô.

Cô cảm thấy được một sự thoả mãn chưa hề có qua.

Tô Ánh Nguyệt xông vào trong lòng của Trần Minh Tân: “Chúng ta đợi chuyện bên này kết thúc rồi sẽ lập tức quay về thành phố Vân Châu được không?”

Nói xong, cô lại cảm thấy như vậy không được tốt lắm.

“Nhưng mà, nếu như quay về thành phố Vân Châu rồi thì sẽ không gặp được Nam Kha nữa, em cảm thấy mọi người đều ở cùng nhau giống như bây giờ rất là tốt.” Giống như là một đại gia đình vậy, có nhà lớn, vô cùng náo nhiệt.

“Em nghĩ nhiều quá rồi.” Tuy trên miệng Trần Minh Tân đang đả kích cách suy nghĩ này của cô, nhưng không có đẩy cô ra, mà ngược lại còn đưa tay ôm lấy cô nữa.

Tô Ánh Nguyệt hừ một tiếng: “Sao lại nói em nghĩ nhiều?”

Trần Minh Tân dùng ánh mắt để nhìn kẻ ngốc nhìn cô: “Mọi người đều phải kết hôn sinh con nữa.”

“Không phải vẫn có thể ở cùng nhau sao?” Tô Ánh Nguyệt phản bác.

Trần Minh Tân lười nói mấy chuyện này với cô, nên quay người đi vào nhà tắm.

Đúng vào lúc này, tiếng gõ cửa phòng vang lên.

Tô Ánh Nguyệt ra mở cửa, thì nhìn thấy Nam Sơn đang đứng ở cửa với sắc mặt sốt sắng.

Tô Ánh Nguyệt nghi hoặc nói: “Xảy ra chuyện gì thế?”

Nam Sơn ngừng lại một hồi rồi mới nói: “Có tin tức của Lâm Hào Kiệt rồi.”

Bởi vì đã lâu không có nghe thấy cái tên này, Tô Ánh Nguyệt sững sờ một hồi rồi mới phản ứng lại Lâm Hào Kiệt là ai.