Ông Xã Thần Bí

Chương 539: Nợ một ân tình




Trong lúc Trần Tước Dẫn đang kinh sợ, Trần Minh Tân ngược lại không có tiếp tục động thủ.

Chỉ có điều, anh nhìn chằm chằm vào Trần Tước Dẫn, sắc mặt bất thiện, âm hiểm nói: “Còn có lần sau, tôi trực tiếp đánh gãy chân của cậu.”

Trần Tước Dẫn hai năm nay rất ít gặp mặt anh, nhưng sức chấn nhiếp của Trần Minh Tân với anh ta vẫn rất lớn.

Anh ta lập tức mềm nhũn, sau khi thuận thế ngồi ra chiếc số pha bên cạnh, mới lau mồ hôi trên trán, nói với Trần Minh Tân: “Sẽ không có lần sau, tuyệt đối sẽ không có lần sau nữa, tôi... tôi gọi cậu là đại ca còn không được sao?”

Đừng nói gọi là đại ca, chỉ cần Trần Minh Tân có thể đừng đến tìm anh ta gây phiền phức, bảo anh ta gọi là ông cũng không thành vấn đề.

Trần Minh Tân nhìn dáng vẻ không dám tức giận của anh ta, nhíu mày ghét bỏ, nói: “Nữ giúp việc đó gần đây mới được phái đến chăm sóc cậu sao?”

“Phải.” Trần Tước Dẫn khẽ gật đầu, trên mặt còn viết mấy chữ to đùng ‘cậu sao lại biết’.

“Cô ta là người mà ông ngoại phái đến giám sát cậu, tôi thuận tay giúp cậu giải quyết rồi, coi như nợ tôi một nhân tình.” Trần Minh Tân nói, chỉnh lại quần áo của mình, thần sắc nghiêm túc nhìn Trần Tước Dẫn.

Trần Tước Dẫn nghe lời của anh nói, kinh ngạc lên tiếng: “Cái gì? Cậu sao biết cô ta là do ba phái đến chứ?”

Lông mày của Trần Minh Tân nhíu lại càng chặt, anh mím chặt môi, giơ tay chỉ vào đầu của mình: “Không nên chỉ nghĩ dùng thân dưới đi ôm gái, cũng nên dùng đầu đi.”

Trần Tước Dẫn: “...”

“tôi đi trước đây, nhớ kỹ, cậu nợ tôi một ân tình.”

Trần Minh Tân vứt lại câu nói này thì xoay người rời khỏi.

Trần Tước Dẫn nhíu mày suy nghĩ, anh từ khi nào nợ ân tình của Trần Minh Tân rồi?

Trần Úc Xuyên phái một nữ giúp việc đến giám thị anh ta, cũng bởi vì biết anh ta sẽ còn qua lại với Trần Minh Tân nên mới ra hạ sách này.

Cho nên, Trần Úc Xuyên muốn giám sát cũng chỉ là Trần Minh Tân mà thôi, không có liên quan gì đến anh ta, anh ta rõ ràng bị lôi vào chuyện này thôi?

Anh ta chẳng qua chỉ sờ một chút vào eo của Tô Ánh Nguyệt, còn không kịp làm gì với cô thì cô đã ngáng chân cho anh ta ngã gãy tay rồi, Trần Minh Tân cũng đến đánh cho anh ta một trận...

Rõ ràng là hai vợ chồng này người trước ra tay còn ác hơn người sau, đến cuối cùng lại biến thành anh ta nợ nhân tình của Trần Minh Tân?

...

Trần Minh Tân từ trong phòng của Trần Tước Dẫn đi ra, không có về ngay mà quay người đi đến chỗ ở của Trần Úc Xuyên.

Khi anh đến thì nhìn thấy Trần Chính vừa hay từ trong phòng của Trần Úc Xuyên đi ra.

Trần Minh Tân lặng lẽ đi đến, lên tiếng: “Ông ngoại ngủ rồi sao?”

Trần Chính rất rõ ràng đang nghĩ đến chuyện khác, bị Trần Minh Tân lên tiếng cắt ngang khiến ông ta sững ra mất vài giây mới phản ứng lại, vội vàng gọi một tiếng: “Cậu Minh Tân.”

“Tôi hỏi ông, ông ngoại ngủ rồi sao?” Trần Minh Tân sắc mặt không có kiên nhẫn.

Trần Chính lúc này có chút ngập ngừng nói: “ Ngài Bá tước ông ấy... Lúc này đang được bác sĩ kiểm tra, cậu nếu như không có chuyện gì, không bằng ngày mai...”

Trần Minh Tân trực tiếp cắt ngang lời nói của ông ta: “Không cần, tôi vừa hay cũng muốn biết cơ thể của ông ngoại như thế nào.”

Anh ngược lại muốn xem thử, ông ngoại tốt của anh, thân thể rốt cuộc có bệnh gì hay không.

Khiến Trần Minh Tân có chút bất ngờ là, Trần Chính lại có ý ngăn cản: “Cậu Minh Tân, giờ cũng không còn sớm nữa, có chuyện gì ngày mai lại đến tìm ngài Bá tước, ông ấy làm kiểm tra xong thì nên nghỉ ngơi.”

Trần Minh Tân lười nhìn dáng vẻ như chó canh cửa của ông ta, chỉ quăng một ánh mắt lạnh lẽo qua, trực tiếp đẩy ông ta ra, vào trong.

Anh vừa bước vào thì nhìn thấy một cô gái mặc áo blouse trắng đang kiểm tra cơ thể cho Trần Úc Xuyên.

Trần Minh Tân hơi cau mày, thân thể của ông thật sự không thoải mái.

“Ông ngoại.”

Anh gọi một tiếng thì đi tới.

Trần Úc Xuyên ngẩng đầu nhìn Trần Minh Tân, chỉ là, nữ bác sĩ quay lưng với Trần Minh Tân đang kiểm tra thân thể cho Trần Úc Xuyên lại có chút cứng đờ.

Trần Minh Tân cũng chú ý đến, hình dáng của nữ bác sĩ này nhìn có chút quen mắt.

Trần Úc Xuyên nhìn thấy Trần Minh Tân thì cũng không có sắc mặt tốt, mặt mày tức giận cầm ly nước bên cạnh ném về phía anh, lớn tiếng nói: “Cháu đến làm cái gì!”

“Cháu đến thăm ông.” Trần Minh Tân nhẹ nhàng tránh được ly nước mà Trần Úc Xuyên ném tới, mặt mày vô cảm nói.

Anh cất bước, bước vài bước đến trước mặt của Trần Úc Xuyên, nhìn sang thì thấy động tác của nữ bác sĩ có chút cứng nhắc.

Khi anh nhìn rõ được mặt mũi của nữ bác sĩ đó, thần sắc lại chững lại, rất nhanh trở nên lạnh lẽo, sau đó anh gọi tên của nữ bác sĩ đó: “Trần Vu.”

Cả người của Trần Vu đều cứng đờ.

Nghe thấy Trần Minh Tân gọi tên của mình, cả người cô ta liền rùng mình, sau đó bèn cung kính lên tiếng gọi anh: “Cậu Minh Tân.”

Ánh mắt Trần Minh Tân nhìn cô ta, dần dần chuyển lạnh: “Không ngờ khi còn sống còn có thể gặp lại được cô.”

Luồng khí lạnh này, hình như có thể xuyên qua da đâm thẳng vào trong thịt của cô ta, rõ ràng trong phòng rất ấm, nhưng cả người cô ta chui vào hầm băng, chỉ cảm thấy cả người lạnh toát.

Trần Úc Xuyên cũng ý thức được điều gì đó, sự tức giận trên mặt hơi đanh lại: “Có chuyện gì thì nói, không có chuyện thì đi đi, ông muốn nghỉ ngơi.”

“Đi cái gì ạ? Cháu đợi Trần Vu kiểm tra cho ông, xem kết quả kiểm tra như nào, sao có thể đi trước được chứ?” Trần Minh Tân nói xong thì ngồi ở một bên.

Trong quá trình kiểm tra, cả người Trần Vu đều có chút hoảng sợ.

Cô ta gần đây ở trong biệt thự, vẫn luôn cẩn thận hành sự, muốn tránh né vợ chồng Trần Minh Tân.

Dù sao cô ta làm bác sĩ riêng của Trần Úc Xuyên nhiều năm, Trần Úc Xuyên đã quen được cô chăm sóc, đối với cô ta tự nhiên cũng có chút tình cảm, trước nay đều bảo vệ cô ta.

Trước đó Trần Úc Xuyên từ chỗ của Trần Tước Dẫn trở lại thì thân thể không thoải mái, Trần Chính vội vàng gọi cô ta đến kiểm tra cho ông ta.

Chỉ là không có ngờ Trần Minh Tân sẽ đến đây nhanh như vậy.

Chuyện năm đó, cô ta đều nhớ rất rõ.

Trần Minh Tân không phải người lương thiện, anh sẽ không để người đã từng khiến anh khổ sở được sống bình yên.

Mấy ngày nay, trong lòng Trần Vu luôn rất lo lắng, đến lúc lại càng bình tĩnh hơn.

Trước đó gặp Tô Ánh Nguyệt, cô ta đã cảm giác được cái gì đó rồi.

Tâm thần của cô ta tuy mới đầu có chút hoảng sợ, nhưng dù sao đã ở biệt thự Mogwynn mười mấy năm, đối với vai diễn này vẫn rất nhanh chóng nhập được vai.

Không lâu sau, kết quả kiểm tra đã có.

“Thân thể của ngài Bá tước không có gì đáng ngại, chỉ là trong lòng có chút tà khí, giữ tâm trạng thoải mái là được.” Trần Vu vừa nói vừa thu dọn dụng cụ.

Trong lòng có tà khí?

Trần Minh Tân mặt mày thờ ơ nhìn Trần Úc Xuyên, tà khí cũng là do ông ta tự tìm đến.

“Được rồi, cô đi trước đi, ta còn có chuyện muốn nói với Minh Tân.” Trần Úc Xuyên liên tiếp khoát tay, ra hiệu Trần Vu rời khỏi.

Trần Minh Tân lạnh lùng nhìn Trần Úc Xuyên, đến lúc này, ông ta cũng chỉ giúp người của mình trốn thoát.

Anh rũ mắt xuống, che đậy sự tà ác trong đáy mắt: “Ừm, cô đi mau đi, đừng làm phiền tôi cùng ông ngoại nói chuyện.”