Nghe thấy thế, Tô Ánh Nguyệt khẽ sững sờ.
Cô hơi khó chịu khi phải ở gần với người không quá thân thiết với mình như thế, Tô Ánh Nguyệt nở nụ cười, lùi ra một khoảng cách nhất định, gương mặt không hề bộc lộ chút cảm xúc nào cả, rồi nghiêm túc nói rằng: “Vậy à? Tôi thật sự không biết đấy?”
Aika nhìn Tô Ánh Nguyệt vài giây, chừng như đang kiểm tra xem cô đang nói thật hay nói dối vậy, rồi sau đó quay mặt đi, tiếp tục uống trà.
Tô Ánh Nguyệt không hiểu nổi Aika làm vậy là ý gì, may mà Trần Minh Tân đã quay về sau khi đi nghe điện thoại.
“Nói đi, phải cảm ơn tôi thế nào đây?” Aika hếch cằm, nhìn Trần Minh Tân, vẻ mặt đậm nét ngang ngạnh
Trần Minh Tân duỗi tay ôm chầm Tô Ánh Nguyệt, kéo cô ấy vào lòng mình, trông anh hết sức uể oải, giọng nói biếng nhác: “Có gì mà cảm ơn, cũng có phải cô giúp không đâu.”
Aika hừ lạnh: “Trần Minh Tân, anh thật sự cho rằng tôi không làm gì được anh à?”
“Nói cứ như cô dám làm gì tôi vậy.” Trần Minh Tân cười khinh thường, giọng nói hết sức ngạo mạn.
Cuối cùng vẻ mặt của Aika cũng lộ ra vẻ bực dọc, cô ta nhìn Tô Ánh Nguyệt, chỉ Trần Minh Tân rồi nói: “Tính cách của anh ta như vậy mà cô sống được với anh ta à?”
Tô Ánh Nguyệt bất lực, hai người này nói trở mặt là trở mặt ngay, bây giờ lại dẫn lửa cháy lan đến người cô, cô là người vô tội nhất đó, biết chưa hả?
Cô vội vàng rót một ly trà cho Aika, cười xòa: “Uống trà đi.”
Chỉ có điều, trong lòng cô vẫn thấy hơi lúng túng, trước đây Aika nói cô ấy là song tính, rồi lại nói như thế, không phải Aika có ý với cô đấy chứ?
Tô Ánh Nguyệt nghĩ như thế, trong lòng lạnh thấu, mặc dù cô không kỳ thị song tính, nhưng cô đâu có phải là song tính luyến đâu...
Aika lại nói chuyện phiếm với Trần Minh Tân một hồi, từ chuyện cuộc bầu cử tổng thống đến tổ chức Grissy, mặc dù cô không hiểu hết, nhưng mà cô biết được một điều, hai người họ đang hợp tác với nhau.
Chỉ có điều, trước lúc đi, Aika vẫn nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý.
Ánh mắt của Aika làm Tô Ánh Nguyệt thấy bối rối.
Đợi đến khi cô ta đã đi hẳn, Tô Ánh Nguyệt ôm ấp bầu tâm sự trong lòng, cô vội vàng tắm cho xong rồi ra hỏi Trần Minh Tân: “Aika có bạn trai chưa?”
Trần Minh Tân nhìn cô, ánh mắt có vẻ bất ngờ, dường như không ngờ rằng cô sẽ hỏi như vậy, nhưng vẫn thú thật: “Chưa có.”
Tô Ánh Nguyệt nghe xong bèn hỏi tiếp: “Vậy, cô ấy có bạn gái chưa?”
Lần này, Trần Minh Tân không nói gì nữa mà chỉ duỗi tay sờ trán cô, cặp lông mày đang nhíu chặt hơi thả lỏng: “Không bị bệnh.”
Tô Ánh Nguyệt vỗ tay anh cái bốp: “Anh bị bệnh thì có.”
“Sao lại hỏi như thế, Aika nói gì em à?” Trần Minh Tân cũng không nổi nóng, anh chỉ nắm tay cô, kéo cô vào trong lòng mình.
“Cô...cô ấy nói...cô ấy là người song tính...” Tô Ánh Nguyệt do dự một lúc, rồi vẫn lắp bắp nói hết câu.
Ở nơi mà Tô Ánh Nguyệt không nhìn thấy, ánh mắt Trần Minh Tân khang khác, anh nói khe khẽ: “Cô ta đùa em thôi, đều là giả đấy, anh quen biết cô ta lâu như vậy, chưa từng nhìn thấy cô ta...quen bạn gái.”
Ba chữ cuối cùng, anh ấp úng một hồi mới nói ra khỏi miệng.
Nghe Trần Minh Tân nói thế, Tô Ánh Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm.
...
Sáng ngày hôm sau.
Trần Minh Tân làm xong vệ sinh buổi sáng, anh ung dung bước đến bên giường, kéo Tô Ánh Nguyệt dậy: “Dậy đi.”
Tô Ánh Nguyệt mơ màng hỏi: “Mấy giờ rồi...”
Ý thức của cô vẫn chưa quay trở lại hoàn toàn, cả người vẫn còn mơ mơ hồ hồ, cô ngồi dậy, mái tóc dài xõa tung trên vai, chiếc cổ váy ngủ lụa hơi trễ xuống vì nằm ngủ suốt cả đêm, trông cô có vẻ mơ mơ màng màng, đáng yêu vô cùng.
Trần Minh Tân không khỏi ôm cô hôn cài cái, rồi mới lên tiếng nói: “Hôm nay cùng lên công ty đi, em ở nhà cũng chán lắm, thà là lên công ty ngồi cho rồi.”
Tô Ánh Nguyệt nhìn anh một lúc, đến bây giờ mới phản ứng chậm nửa nhịp: “Ừm.”
Cô nhớ lại rồi, tối hôm qua Trần Minh Tân có nói chuyện này cho cô nghe, chỉ có điều, anh chưa từng nói hôm nay anh phải lên công ty.
“Hôm nay anh phải lên công ty làm à?” Tô Ánh Nguyệt cảm thấy hơi vội, không có đủ thời gian để chuẩn bị chu đáo.
“Ừm, mau dậy đi, chúng ta cùng lên công ty, anh xuống dưới nhà đợi em.” Sau khi nói dứt lời, Trần Minh Tân đứng dậy đi ra ngoài.
Một tiếng đồng hồ sau, hai người ăn xong bữa sáng, bèn cùng nhau ra khỏi nhà.
“Ông chủ, bà chủ.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, Tô Ánh Nguyệt chợt ngẩng đầu lên, bèn nhìn thấy Nam Sơn.
Anh ta đang đứng trước xe, mỉm cười nhìn bọn họ.
Tô Ánh Nguyệt hơi ngẩn người, rồi lập tức nở nụ cười: “Nam Sơn, đã lâu không gặp.”
Cô đến nước J đã lâu như thế, những gương mặt xung quanh đều lạ lẫm, gặp được Nam Sơn khó tránh khỏi cảm thấy thân thiết và vui vẻ.
Thực chất Nam Sơn cũng theo Trần Minh Tân đến nước J, chỉ có điều, anh bị cử đi làm chuyện khác, bởi vậy đến giờ mới lộ diện.
Nam Sơn cũng mỉm cười đáp lại, rồi mở cửa cho bọn họ lên xe. Trước kia Tô Ánh Nguyệt chưa từng đến trụ sở chính của tập đoàn LK.
Cô ngẩng đầu nhìn tòa nhà bắt mắt nhất ở khu vực sầm uất nhất trong nước J, trong lòng có cảm giác tự hào khó nói nên lời.
Đây là tập đoàn LK, tâm huyết cả nửa đời người của Trần Minh Tân đều đặt vào đây, đây là địa bàn của anh, vị vương không mũ miệng của giới tài chính
Trần Minh Tân đứng bên cạnh cô, Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu, híp mắt, không biết cô đang nghĩ ngợi gì. Anh duỗi tay sờ đỉnh đầu cô: “Chưa từng nhìn thấy tòa nhà nào cao như vậy à? Sau này có thời gian thì nhìn ngắm, anh khuyên em bây giờ tốt nhất là chúng ta nên vào thôi.”’
“Sao thế?” Tô Ánh Nguyệt ngạc nhiên quay đầu lại, bèn thấy không biết từ lúc nào mà xung quanh đã đông nghịt người, đại đa số là nhân viên trong tập đoàn LK.
Tô Ánh Nguyệt vẫn còn thấy mơ mơ màng màng, đã bị Trần Minh Tân kéo vào trong tập đoàn LK.
“Hoan nghênh tổng giám đốc trở về!”
Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân cùng vào trong, lỗ tai cô ong lên vì tiếng chào hỏi đồng thanh của mọi người.
Lúc nhìn kỹ lại mới thấy mọi người xếp hàng hai bên để đón tiếp bọn họ.
Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn Trần Minh Tân, anh không hề nói cho cô biết còn có một màn chào hỏi như thế này.
Trần Minh Tân cũng nhíu mày, giống như không hề hay biết sẽ thế này vậy.
Vào lúc ấy, một cô gái cao gầy, xinh đẹp mặc đồng phục bước ra, nói cô ấy đẹp là không đúng, phải bảo là rất rất đẹp.
Chân dài, eo thon, vòng ngực khả quan, cặp môi xinh đẹp mà đôi mắt long lanh như đại dương...Đẹp đến nỗi khiến cô thấy quen quen.
Tô Ánh Nguyệt thấy hơi ngờ vực, cô đã gặp cô gái này ở đâu rồi ư?
“Hoan nghênh tổng giám đốc trở về.” Người đẹp thon thả ấy bước đến bên cạnh Trần Minh Tân, khẽ cúi đầu rồi mới quay sang Tô Ánh Nguyệt: “Hoan nghênh bà chủ.”
Mặc dù Tô Ánh Nguyệt không quen biết cô ta, nhưng vẫn đáp: “Cảm ơn.”
Rồi cô thấy người đẹp tao nhã ấy lập tức chạy vút về phía sau lưng mình, lớn tiếng gọi: “Anh ơi.”
Tô Ánh Nguyệt quay đầu lại, bèn nhìn thấy người đẹp ấy và Nam Sơn ôm nhau thắm thiết.
Hóa ra cô ấy là em gái của Nam Sơn, thảo nào nhìn quen đến thế.
Trần Minh Tân cũng lên tiếng vào lúc này: “Em gái của Nam Sơn đấy, Nam Kha.”