Ông Xã Thần Bí

Chương 489: Không muốn cãi nhau với anh




Điều này làm cho Tô Ánh Nguyệt cảm giác mình bị khinh thường.

Cô không khỏi nghĩ đến lời Bùi Chính Thành đã nói trước đó.

Sau khi Trần Minh Tân từ viện an dưỡng trở về, dáng vẻ bề ngoài đã khôi phục lại trạng thái trước kia, sức khỏe cũng dần dần được tẩm bổ trở lại, nhưng tính cách của anh... hình như càng thêm kỳ lạ.

Từ ngày Tô Ánh Nguyệt biết anh, cô đã biết Trần Minh Tân là một người đàn ông xử sự chu đáo lại rất cẩn thận tỉ mỉ.

Anh không có khả năng giống như người đàn ông đại khái như vậy, không thương lượng với Tô Ánh Nguyệt trong chuyện này.

Lấy kinh nghiệm của Tô Ánh Nguyệt lại thấy được, Trần Minh Tân ngoại trừ chuyện không tốt sẽ không thương lượng với Tô Ánh Nguyệt, tự mình quyết định, những chuyện khác cho dù có hơi ngang ngược, nhưng vẫn sẽ cân nhắc tới cảm nhận của cô, sẽ tôn trọng cô.

Mà lần này anh biết rõ cô đang tức giận, nhưng lại dường như căn bản không hiểu tại sao cô tức giận vậy.

Tô Ánh Nguyệt thở dài, sau đó mới yếu ớt lên tiếng: "Trần Minh Tân, em không phải đang tức giận chuyện anh tổ chức bữa tiệc sinh nhật cho Trần Mộc Tây."

"Vậy em đang tức giận chuyện gì?" Trần Minh Tân lập tức hỏi ngược lại cô.

Tô Ánh Nguyệt có phần bất lực nói: "Khi anh tính làm bữa tiệc sinh nhật cho Mộc Tây, anh có thể thương lượng trước với em không?"

"Anh thương lượng với em thì em sẽ đồng ý chứ?"

Giọng điệu hỏi dò của Trần Minh Tân làm cho Tô Ánh Nguyệt hơi sửng sốt, sau đó cô mới trả lời: "Nếu anh định tổ chức lớn, em đương nhiên sẽ đồng ý rồi."

Trần Minh Tân yên lặng một lát mới nói: "Vậy không phải là được rồi sao?"

"Anh..." Trong giây lát Tô Ánh Nguyệt không biết nên nói anh thế nào mới tốt.

Trong bóng tối, cô không nhìn thấy rõ vẻ mặt Trần Minh Tân, nhưng cô biết anh đang đợi cô nói.

Tô Ánh Nguyệt nằm xuống, chùm chăn qua đỉnh đầu và nói "Ngủ đi", sau đó không để ý tới Trần Minh Tân nữa.

Cô sợ còn nói tiếp với Trần Minh Tân, cô sẽ tranh cãi ầm ĩ với anh mất.

Bất kể cô có ý kiến thế nào về chuyện Trần Minh Tân tổ chức sinh nhật cho Trần Mộc Tây, bữa tiệc sinh nhật này cũng không thể không diễn ra.

Người được Trần Minh Tân tự tay viết thiệp mời cũng không nhiều, nhưng người muốn nịnh bợ tập đoàn LK lại không ít, ngày mai nhất định sẽ rất bận rộn. Vào thời điểm quan trọng này, cô không muốn cãi nhau với anh.

...

Ngày hôm sau, Tô Ánh Nguyệt dậy rất sớm.

Cô tự mình vào phòng bếp làm bữa sáng, sau đó mới quay lại phòng ngủ mặc quần áo cho Trần Mộc Tây.

Bởi vì hôm nay không phải là ngày bình thường nên Trần Mộc Tây phải mặc vest. Bộ vest của bé được đặt may, mới đưa tới mấy hôm trước. Tô Ánh Nguyệt cho bé thử qua, rất vừa người.

"Cục cưng nhà mẹ là đẹp trai nhất!" Sau khi Tô Ánh Nguyệt mặc quần áo cho Trần Mộc Tây xong, cô nhìn bé từ trên xuống dưới, cực kỳ thỏa mãn.

Cho dù hôm qua Trần Minh Tân còn chọc giận cô, nhưng gien của anh thật sự quá mạnh. Trần Mộc Tây trông giống anh, sau khi lớn lên nhất định cũng sẽ là một người đàn ông rất đẹp trai.

Tô Ánh Nguyệt nghĩ như vậy, tâm trạng còn có chút vi diệu.

"Rất bình thường."

Giọng nói của Trần Minh Tân đột nhiên từ bên cạnh truyền đến.

Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thấy Trần Minh Tân đang đứng chếch phía sau Trần Mộc Tây.

Trần Minh Tân đã thay bộ vest xong, có lẽ cảm thấy phiền nên anh không đội tóc giả. Gần một tháng, tóc anh đã dài ra một ít nhưng vẫn rất ngắn. Chỉ có điều bất kể thế nào, dáng người anh đẹp, tóc dài hay ngắn dường như cũng không ảnh hưởng.

Thấy Tô Ánh Nguyệt nhìn anh, anh đi tới, nghiêng đầu liếc nhìn Trần Mộc Tây và nhướng mày nói: "Bộ vest rất bình thường."

"Đây còn không phải là theo anh à? Bộ vest của anh cũng rất bình thường. Nhưng ở trong mắt em, con trai bảo bối của em là đẹp trai nhất." Tô Ánh Nguyệt cũng nhướng mày, nói xong bế Trần Mộc Tây xuống tầng.

Người nào vậy, ai đời lại đi tính toán với một đứa trẻ chứ? Cô cảm thấy con trai bảo bối là đẹp trai nhất, cho anh tức chết đi!

Trần Minh Tân bất mãn khẽ nhíu mày rồi mới đi theo.

...

Ba người ăn sáng xong đi tới Ngọc Hoàng Cung.

Chiếc xe dừng lại ở cổng Ngọc Hoàng Cung, Tô Ánh Nguyệt còn chưa xuống xe, nhìn qua cửa sổ xe đã thấy vệ sĩ đứng tầng trong tầng ngoài ở cổng Ngọc Hoàng Cung, còn có một vài phóng viên truyền thông đợi từ lâu.

Cho dù Tô Ánh Nguyệt chưa từng nhúng tay vào việc này, nhưng cô vẫn có thể đoán được cảnh tượng này.

Có vệ sĩ qua mở cửa xe cho bọn họ.

Trần Minh Tân đi xuống trước, lại bế Trần Mộc Tây xuống rồi mới ga lăng đưa tay về phía Tô Ánh Nguyệt.

Tô Ánh Nguyệt không quen với động tác như vậy của Trần Minh Tân, nhưng cô vẫn đặt tay lên trên tay Trần Minh Tân, để cho anh dắt cô xuống xe.

Bởi vì, cô vừa cảm giác được ánh đèn chớp sáng.

Những phóng viên kia đang chụp anh. Nếu Trần Minh Tân cho phép những phóng viên kia tới đây, dĩ nhiên là cho phép bọn họ quay phim, chụp ảnh và đăng bài.

Cô và Trần Minh Tân đi ở hai bên của Trần Mộc Tây, mỗi người nắm một tay của bé đi vào trong.

Ba người đều rất xinh đẹp. Cho dù Trần Mộc Tây còn nhỏ tuổi nhưng dáng người ổn, bước chân cũng rất vững vàng. Thấy có người không ngừng chụp ảnh bé, bé còn tò mò nhìn về phía bên đó.

Phóng viên đều đang điên cuồng chụp ảnh.

Tô Ánh Nguyệt còn nghe trong đám phóng viên có người nói thầm: "Trời ạ, cậu chủ nhỏ quá đáng yêu đi."

Khi bọn họ đi tới gần, những phóng viên kia bắt đầu giơ micro đặt câu hỏi.

"Ngài Trần, bà Trần..."

"Ngài Trần, chào ngài. Trước đó chúng tôi không hề nghe nói về tin vui quý tử của ngài. Có thể hỏi vì sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một cậu con trai không?"

"Chào ngài, tôi là người của báo…, xin hỏi bà Trần, bà sinh con ở nước ngoài sao?"

"..."

Đại khái được Trần Minh Tân ngầm đồng ý, nhiệt tình của những phóng viên này tăng cao chưa từng có, những câu hỏi cũng không ngừng ném ra giống như pháo liên hoàn, còn có vài người phỏng vấn về điều mà trước đây Trần Minh Tân e ngại, nhưng câu hỏi được đặt ra rất dè dặt.

Đã có vệ sĩ chờ sẵn, ngăn cản chặt chẽ những phóng viên muốn xông về phía trước, bên phía Tô Ánh Nguyệt không bị ảnh hưởng gì.

Từ sau khi trải qua cuộc họp báo lúc trước, cô không quá thích những trường hợp như vậy.

Cô bước nhanh hơn, muốn nhanh chóng vào trong.

Kết quả, Trần Minh Tân lại đột nhiên dừng lại và quay sang, mặt hướng về phía các phóng viên. Anh giơ tay ra hiệu những phóng viên kia yên lặng.

Những phóng viên kia không ngờ thật sự trở nên yên lặng giống như kỳ tích vậy.

Sau đó, bên tai Tô Ánh Nguyệt vang lên giọng nói dễ nghe giống như tiếng nước chảy của Trần Minh Tân: "Năm đó vợ tôi thật sự sinh con ở nước ngoài, mà sức khỏe của con trai tôi không được tốt lắm, không muốn bị bên ngoài làm phiền, cho nên vẫn không nói tin vui này cho mọi người biết."

Sau khi Trần Minh Tân nói sơ qua mấy câu, trả lời câu hỏi của phóng viên lại nháy mắt với vệ sĩ, sau đó mới dẫn theo mấy người Tô Ánh Nguyệt đi vào trong.

Đúng vào lúc này, Tô Ánh Nguyệt nghe phía sau có phóng viên lớn tiếng hỏi: "Xin hỏi ngài Trần, hôm nay ông ngoại của ngài - ngài Trần Úc Xuyên sẽ đến chứ?"

Tô Ánh Nguyệt sửng sốt. Bởi vì cô sống ở trong nước lâu nên sắp quên mất còn có người là Trần Úc Xuyên này.

Cô vô thức quay đầu nhìn về phía Trần Minh Tân.

Trần Minh Tân chợt dừng bước, quay đầu nhìn về phía nơi giọng nói phát ra, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đương nhiên, dù sao ông ấy cũng là ông cố của con tôi."