Tô Ánh Nguyệt lắc đầu cười, cái này không khó đoán.
Bùi Chính Thành và An Hạ đều không phải là người trầm tính, ở cùng một chỗ cãi nhau là chuyện thường.
Mà Bùi Chính Thành luôn thích trêu chọc An Hạ, những lời anh ta vừa mới nói kia, rõ ràng chính là có tình gây sự chú ý với An Hạ, chuyện rõ ràng như vậy, đương nhiên Tô Ánh Nguyệt nhìn ra được.
"Cũng không có việc gì... Không nói đến chuyện của tôi nữa." Bùi Chính Thành hơi bực bội khoát tay, ánh mắt chăm chú nhìn về phía Trần Minh Tân: " Minh Tân, cậu thật sự hồi phục hoàn toàn rồi?"
"Không phải sao?" Trần Minh Tân liếc anh ta một cái, sắc mặt lạnh lùng.
Bùi Chính Thành hơi nghi ngờ, nhưng nhìn sắc mặt của Trần Minh Tân, thì cảm thấy chắc là mọi thứ đều tốt rồi.
Sau đó, Trần Minh Tân không tiếp tục nói chuyện nữa, đều là Bùi Chính Thành và Tô Ánh Nguyệt anh một câu, tôi một câu nói chuyện với nhau, bọn họ hẹn buổi tối cùng nhau ăn cơm ở CLB Ngọc Hoàng Cung.
Trước khi hai người rời khỏi công ty Bùi Chính Thành, Trần Mộc Tây muốn đi phòng vệ sinh, Trần Minh Tân đưa bé đi.
Lúc này, vẻ mặt Bùi Chính Thành thần bí đến trước mặt Tô Ánh Nguyệt nói: "Cô có cảm thấy Minh Tân so với trước đây lạnh nhạt hơn không?"
Trước kia Trần Minh Tân mặc dù cũng rất lạnh nhạt, nhưng ít ra cũng sẽ ngẫu nhiên nói vào một hai câu, vừa rồi từ đầu đến cuối anh không nói gì.
Tô Ánh Nguyệt khẽ giật mình, sững sờ hỏi anh: "Có sao?"
Hôm qua lúc trở về, thái độ của Trần Minh Tân đối với Nam Sơn cũng làm Tô Ánh Nguyệt có loại cảm giác này, thế nhưng về đến nhà, Trần Minh Tân đối với cô "nhiệt tình" như không hề giảm bớt, chỉ là so với lúc trước càng không biết xấu hổ hơn...
Bùi Chính Thành thấy dáng vẻ này của Tô Ánh Nguyệt, gãi đầu một cái nói: "Có thể là ảo giác của tôi thôi."
Tô Ánh Nguyệt khẽ nhíu mày, cũng không nói lời nào.
...
Trong xe của Trần Minh Tân có ghế ngồi dành cho trẻ em, lúc trở về, Tô Ánh Nguyệt để Trần Mộc Tây ngồi trên ghế đó, ngồi sát bên cạnh anh.
Trần Mộc Tây ngồi ở trong xe, bắt đầu bẻ ngón tay của mình chơi.
Tô Ánh Nguyệt vô thức đưa mắt nhìn Trần Minh Tân, lời nói của Bùi Chính Thành trước đó mặc dù cô không đồng tình, nhưng trong lòng lại không tự chủ được mà nghĩ đến biểu hiện mấy hôm nay của Trần Minh Tân.
Cảm giác hai ngày nay Trần Minh Tân có vẻ hơi khác thường, nhưng nếu như phân tích cẩn thận thì có thể lấy hành vi của anh để quy ra tính cách của anh, dường như cũng có thể hiểu được.
Đến khi về tới nhà, Trần Minh Tân mới ngăn cô ở cổng hỏi: "Trên đường đi em chỉ nhìn anh."
"Ây... Đúng vậy." Tô Ánh Nguyệt không nghĩ tới trên đường đi trong khi chăm chú lái xe, anh vẫn có thể chú ý tới việc cô nhìn anh suốt dọc đường.
"Vì sao?"
"Không có gì, chỉ là cảm thấy khuôn mặt anh thật đẹp trai..." Nói như vậy không sai chứ.
Trần Minh Tân híp mắt nhìn cô, cho đến khi Tô Ánh Nguyệt bị anh nhìn đến chột dạ, anh mới thản nhiên mở miệng: "Đừng nghĩ nói dối trót lọt, Bùi Chính Thành nói gì với em?"
Tô Ánh Nguyệt chớp mắt một cái, thì thào nói: "Anh ta không nói gì với em."
Cô sợ hãi sự nhạy cảm của Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân nghe vậy, hơi híp mắt, nhìn cô chằm chằm, giống như là muốn nhìn thấu cô, ánh mắt sắc bén dọa người, Tô Ánh Nguyệt vô thức lùi về sau gần nửa bước.
Trong khi hai người đang đối mặt nhau, trong phòng khách đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai của người giúp việc.
"Cậu chủ nhỏ!"
Tô Ánh Nguyệt phản ứng kịp, vội đẩy Trần Minh Tân ra, đi thẳng vào bên trong.
Cô còn chưa đến gần, đã nhìn thấy mấy người giúp việc vây quanh Trần Mộc Tây, cô không nhịn được lên tiếng hỏi: "Sao thế?"
Lúc vừa xuống xe, cô bế Trần Mộc Tây đi vào, đến cửa thì bị Trần Minh Tân giữ chặt, cô đoán là anh có lời muốn nói với cô, nên để người giúp việc đưa Trần Mộc Tây vào trước.
Mấy người giúp việc ngẩng đầu thấy Tô Ánh Nguyệt đến, vội vàng hấp tấp lên tiếng gọi cô: "Mợ chủ."
Các cô ấy rối rít lui ra, Trần Mộc Tây quay đầu lại, đôi mắt đen rơm rớm nước mắt, đôi môi nhỏ mếu máo, biểu cảm trông giống như sắp khóc, thế nhưng không biết vì sao, bé vẫn cứ không khóc.
Tô Ánh Nguyệt nhíu mày liếc người giúp việc, ngồi xổm xuống trước mặt Trần Mộc Tây: "Cục cưng, con làm sao?"
Ngay lập tức, nước mắt từ trong hốc mắt của Trần Mộc Tây rơi ra, bắt đầu khóc thút thít.
Bé vừa khóc vừa đưa tay ra trước mặt Tô Ánh Nguyệt, ủ rũ nói một tiếng: "Đau..."
Lúc này Tô Ánh Nguyệt mới nhìn thấy, bàn tay non mịn của Trần Mộc Tây đỏ lên một mảng rất lớn, rõ ràng là bị bỏng.
Tô Ánh Nguyệt giật mình, quay đầu về phía những người giúp việc quát: "Ngớ người ra làm gì, đi lấy thuốc!"
Bình thường cô đối với người giúp việc rất nhẹ nhàng, cô không có tính đỏng đảnh khó chiều, cũng không lạnh lùng như Trần Minh Tân, người giúp việc trong nhà đều cảm thấy cô rất tốt tính.
Đột nhiên cô nổi cáu, làm cho người giúp việc đều giật mình, vội đứng lên chạy đi lấy thuốc trị bỏng đến.
Tô Ánh Nguyệt bế Trần Mộc Tây lên ngồi trên ghế sofa, vỗ lưng bé dịu dàng dỗ dành: "Cục cưng đừng khóc, đợi chút nữa mẹ bôi thuốc cho con, sẽ hết đau ngay."
Trần Mộc Tây không muốn khóc nữa, rất nhanh đã nín, chờ đến lúc người giúp việc cầm thuốc mỡ đến, Tô Ánh Nguyệt dùng ngón tay lấy thuốc, bôi vô cùng cẩn thận cho bé, vừa bôi vừa hỏi: "Đau không?"
Trần Mộc Tây liếc nhìn tay mình đã bôi thuốc mỡ, một giây sau, hình như bé phát hiện chuyện gì thú vị, hai mắt sáng lên, vội vàng lắc đầu: "Không..."
"Không đau thật à?" Tô Ánh Nguyệt buồn cười hỏi bé.
Thuốc mỡ này bôi vào chỗ bị bỏng cảm giác mát lạnh, Trần Mộc Tây chắc là thấy loại cảm giác này rất mới lạ, trong lúc Tô Ánh Nguyệt bôi thuốc cho bé, bé vẫn luôn nhìn tay mình chằm chằm, sau đó nín khóc mỉm cười ngay.
Tô Ánh Nguyệt bôi thuốc tỉ mỉ cho bé xong, hỏi: "Có phải mát lạnh không?"
Trần Mộc Tây gật đầu: "Ừm, mát lạnh."
Chữ "lạnh" bé nói không rõ ràng lắm, nhưng Tô Ánh Nguyệt vẫn nghe rõ.
"Bị bỏng rồi hả?"
Giọng nói Trần Minh Tân truyền đến, Tô Ánh Nguyệt mới nhớ tới Trần Minh Tân cũng đang ở đây.
Không đợi Tô Ánh Nguyệt lên tiếng, Trần Mộc Tây đã giơ tay vừa bôi thuốc, vẻ mặt giống như dâng vật quý báu ngửa đầu hướng về phía Trần Minh Tân nói: "Ba, mát lạnh."
Trần Minh Tân quay người, nâng tay của bé nhìn thoáng qua chỗ bị bỏng, một mảng lớn đỏ lên, làn da trẻ con non mềm, nhìn như vậy, làm người ta có phần đau lòng.
Trần Minh Tân hạ mắt xuống, khẽ dỗ dành, thổi cho bé: "Ba thổi cho con một lúc là hết đau."
Anh rất nghiêm túc thổi cho Trần Mộc Tây hai lần, bé cảm thấy chơi rất vui, vẫn luôn tươi cười.
Sau đó, Trần Minh Tân nói với Tô Ánh Nguyệt: "Em đưa Mộc Tây đi lên nghỉ ngơi đi."
Ban đầu Tô Ánh Nguyệt cũng định đưa Trần Mộc Tây đi lên, đáp lại một tiếng, rồi bế bé đi nghỉ.
Trần Minh Tân nhìn hai mẹ con lên lầu, sau đó nghe thấy tiếng đóng cửa, mới quay người nhìn về phía ba người giúp việc kia.
Các cô ấy vẫn đứng nguyên tại chỗ không dám động đậy, ai cũng đều câm như hến, Trần Mộc Tây là cậu chủ nhỏ trong nhà, có bao nhiêu quý giá, các cô ấy so với ai khác đều rất rõ.