Tô Ánh Nguyệt không dám tin nhìn Nam Sơn, nói to: "Nam Sơn! Ý anh là gì!"
"Chính là nghĩa đen trên mặt chữ, thậm chí đến cả điều này mà cô cũng không hiểu hay sao?" Mặc dù từ trước tới nay Nam Sơn luôn tôn trọng Trần Minh Tân, nhưng đối với những người ngoài Trần Minh Tân ra anh ta cũng cáu kỉnh.
Lý do khiến anh chấp nhận Tô Ánh Nguyệt ngay từ đầu cũng là bởi vì Trần Minh Tân thích cô mà thôi.
Mặc dù anh ta và Lục Thời Sơ quen biết nhau, nhưng không hề có cảm tình.
Theo như lời anh ta nói, anh ta sẵn sàng tin vào bằng chứng hơn là tin vào cái mà Tô Ánh Nguyệt nói là "Tôi quen biết anh ấy từ khi tôi sinh ra."
Đúng lúc này, Trần Minh Tân bất ngờ nói to: "Nam Sơn!"
Giọng điệu của anh lẫn một chút tức giận.
Nam Sơn lập tức im lặng, không nói gì nữa.
Trần Minh Tân thấy anh ta không nói gì nữa thì mới mở miệng nói: "Cậu đưa họ đi trước đi."
"Nhưng, ông chủ..."
Nam Sơn còn đang muốn nói gì đó thì Trần Minh Tân đã thẳng thắn ngắt lời anh ta: "Đi đi, tôi có thể giải quyết chuyện này, tôi sẽ gọi lại cho cậu nếu có chuyện gì xảy ra."
Giọng điệu của Trần Minh Tân rất cương quết, Nam Sơn cũng không nói gì nhiều thêm, sự phục tùng đối với Trần Minh Tân đã nằm sâu trong xương tủy anh ta, anh ta chưa bao giờ bác bỏ những quyết định của Trần Minh Tân.
Nam Sơn nhanh chóng đưa những người đó rời đi.
Trần Minh Tân tháo khẩu trang ra, nhìn chằm chằm vào Tô Ánh Nguyệt.
Hai người đối mặt với nhau một lúc lâu mà không nói gì.
Tô Ánh Nguyệt đang nghĩ đến những gì Nam Sơn vừa nói trước đó trong lòng.
Cô nhớ là khi Trần Minh Tân ép cô phải ly hôn lần trước, cũng đã từng nói lời gì đó liên quan đến tài sản. Mặc dù cô biết rằng Trần Minh Tân lúc đó không cố ý nói những lời như vậy, nhưng đến tận bây giờ cô vẫn còn cảm thấy khó chịu.
Lại thêm những lời Nam Sơn vừa nói, cô mới biết rằng hóa ra trong lòng Nam Sơn cô lại là loại người như vậy. Vì tiền, vì chiếm đoạt Tập đoàn LK, không ngần ngại hại chết Trần Minh Tân.
Một lúc lâu sau, Trần Minh Tân trầm giọng nói: "Em đừng giận Nam Sơn, cậu ta chỉ là lo lắng trong lòng thôi."
Giọng anh rất điềm tĩnh, giống như biểu cảm của anh.
Hốc mắt Tô Ánh Nguyệt đột nhiên đỏ lên, không biết là do cảm động hay là do thứ gì khác, chỉ là lập tức cảm thấy bất kể người khác nói thế nào cũng đều không quan trọng.
Trần Minh Tân định nói gì đó, nhưng đột nhiên ngước mắt lên nhìn đi chỗ khác.
Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn theo thì thấy đôi mắt đen láy của Trần Mộc Tây đang nhìn chằm chằm sang bên này.
Tô Ánh Nguyệt sững người, làm sao mà cô lại quên là Trần Mộc Tây vẫn còn ở đây.
"Mộc Tây?" Cô gọi Trần Mộc Tây, bé nhanh chóng quay đầu lại nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt đang nói.
Tô Ánh Nguyệt nói: "Con ngoan ngoãn ở đây vẽ tranh, ba và mẹ ra ngoài nói chuyện một chút, sẽ quay lại sớm."
Trần Mộc Tây chớp mắt, ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."
Tô Ánh Nguyệt nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của bé, trái tim mềm mại như hóa thành nước, mỉm cười với bé rồi cùng Trần Minh Tân đi ra ngoài.
Hai người đứng trên hành lang yên tĩnh, Tô Ánh Nguyệt nói trước: "Em rất hiểu Lục Thời Sơ, anh ta không phải là người như vậy, anh ta không thể gia nhập Grissy, anh ta cũng không thể phát triển loại virus này."
Vì chuyện này quá mức nghiêm trọng, nên cô đã gọi thẳng tên đầy đủ của Lục Thời Sơ, mà không gọi anh ta là "Anh Thời Sơ" giống như trước.
Không dễ nhận ra lông mày của Trần Minh Tân khẽ chuyển động, toàn bộ nét mặt anh không có bất kỳ sự thay đổi nào, nhưng Tô Ánh Nguyệt lại cảm thấy rõ sự khó chịu của anh.
Anh không vui rồi.
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy sự thay đổi cảm xúc của anh là điều rất hiển nhiên.
Tô Ánh Nguyệt biết rằng Trần Minh Tân vẫn luôn không có cảm tình với Lục Thời Sơ, còn có một số hiểu lầm. Thấy Trần Minh Tân không nói gì, cô cũng bắt đầu suy nghĩ về lời nói của mình vừa nãy, có phải là cô đã quá thiên vị Lục Thời Sơ hay không.
Chẳng trách anh lại không vui khi nghe thấy vậy.
Nghĩ đến đây, Tô Ánh Nguyệt nhanh chóng mở miệng nói: "Em không có ý gì khác, ý em là... em tin tưởng Lục Thời Sơ, giống như anh sẽ tin tưởng Nam Sơn vậy."
Nói như vậy, Trần Minh Tân chắc cũng có thể hiểu được phải không?
"Ừ." Trần Minh Tân nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng chỉ đơn giản trả lời một tiếng.
Lúc này, Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy ở phía sau Trần Minh Tân, Mạc Tây Du đang sải bước đi về phía này.
Điều khác biệt so với bộ dạng bình thường là nét mặt Mạc Tây Du có vẻ hơi... điên khùng!
"Thưa ngài!" Anh ta nhìn thấy Trần Minh Tân và Tô Ánh Nguyệt đang đứng ở đây thì sải bước chạy đến.
"Thưa ngài, tôi có công thức của virus K1LU73, trong vòng ba ngày tôi sẽ có thể phát triển một loại thuốc giải độc!" Dáng vẻ Mạc Tây Du hạnh phúc như một đứa trẻ, anh ta phấn khích đến nỗi không nói nên lời.
"Đúng, chính là công thức của virus K1LU73..."
Anh ta vẫn đang lải nhải nói về chuyện đó, sau đó lại còn khoa chân múa tay nói một loạt các thuật ngữ chuyên ngành khiến cho Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân nghe cũng không thể hiểu được.
Mạc Tây Du tự mình lải nhải một lúc, Tô Ánh Nguyệt mới từ trong kinh ngạc phản ứng lại: "Anh đang nói cái gì cơ? Công thức của virus K1LU73 sao? Làm sao anh có thể có công thức của virus K1LU73? Anh lấy từ đâu ra vậy?"
"Một người bạn của tôi đã gửi cho tôi..." Mạc Tây Du suy nghĩ một lúc rồi nói: "Có lẽ dùng từ bạn bè để nói cũng không phải là thích hợp. Chính là một bác sĩ mà tôi từng giao lưu trên Internet lúc trước..."
Nói xong, Mạc Tây Du cũng không thể chờ đợi thêm được nữa quay người rời đi. Trước khi rời đi, anh ta còn không quên nói lại một câu: “Tôi sẽ đi xác minh xem công thức virus K1LU73 có chính xác hay không trước. Hai người đợi tôi ba ngày, trong ba ngày này đừng có đến tìm tôi.”
Lời vừa nói ra, Mạc Tây Du đã nhanh chóng rẽ vào một góc, biến mất trong tầm nhìn của Tô Ánh Nguyệt.
"Anh nghe thấy rồi phải không? Mạc Tây Du có công thức của virus K1LU73 rồi! Anh ta nói có thể phát triển ra một loại thuốc giải độc trong vòng ba ngày!" Tô Ánh Nguyệt không thể không vô cùng vui vẻ nói với Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân dường như cũng bị cô lây nhiễm, đôi lông mày hơi thả lỏng, nhưng cảm xúc trong ánh mắt anh lại hơi phức tạp.
...
Sau khi vui vẻ, chính là vô cùng căng thẳng.
Mạc Tây Du nói rằng thuốc giải độc có thể được phát triển trong vòng ba ngày. Tô Ánh Nguyệt tin tưởng khả năng của Mạc Tây Du, nhưng vẫn không thể tránh khỏi lo lắng, một khi điều chế ra thuốc giải độc, nhưng lại không có hiệu quả thì sao?
Nói tóm lại, trong ba ngày tới, tất cả mọi người đều sẽ không đến tìm Mạc Tây Du.
Mà ba ngày này đối với Tô Ánh Nguyệt mà nói cũng là sự giày vò bất thường, bởi vì ba ngày sau, thời gian của Trần Minh Tân sẽ càng ngày càng ít hơn.
Cuối cùng, ba ngày sau, Mạc Tây Du cuối cùng cũng ra khỏi phòng nghiên cứu.
Lúc anh ta đến gặp Trần Minh Tân, cả người rất nhếch nhác, chưa tắm rửa, cũng chưa kịp ăn cơm.
Anh ta vừa bước vào cửa đã đưa cho Trần Minh Tân một ống chất lỏng màu xanh lá cây: "Chính là thứ này, uống vào là khỏi."
Tô Ánh Nguyệt nhìn chằm chằm vào ống chất lỏng màu xanh lá cây đó, trong lòng không ngừng xúc động.
Trần Minh Tân cầm lấy, liếc nhìn Tô Ánh Nguyệt rồi uống ống chất lỏng màu xanh lá cây đó.
Sau đó, Mạc Tây Du mới nói: "Vài ngày hôm nay tôi đã thử nghiệm rồi, không có bất kỳ phản ứng bất thường nào trên cơ thể động vật, nhưng tôi không chắc chắn trên cơ thể con người. Tôi sẽ quay về tắm rửa trước, sau đó lại quay lại."
Sau đó, Mạc Tây Du quay sang nhìn Tô Ánh Nguyệt: "Bà chủ, cô nhất định phải theo dõi ông chủ trong vòng hai mươi tư giờ."
"Tôi biết rồi, anh quay về trước đi." Giọng Tô Ánh Nguyệt hơi run rẩy.