Trần Minh Tân vỗ tay Tô Ánh Nguyệt như trấn an, sau đó nói với ngoài cửa: “Tôi biết rồi.”
Nói xong, anh sửa sang lại quần áo, kéo Tô Ánh Nguyệt đứng dậy nói: “Đi thôi, chúng ta cùng xuống.”
Đợi Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân xuống lầu mới phát hiện không chỉ có một mình Bùi Chính Thành, phía sau anh ta còn có một người đàn ông mặc âu phục màu đen.
Nhìn qua người đàn ông mặc âu phục màu đen này lớn tuổi hơn Bùi Chính Thành một chút, mặc âu phục gọn gàng ngay ngắn, ngũ quan hơi giống với Bùi Chính Thành, nhưng giữa mặt mày đều có vẻ sắc bén, không giấu vào bên trong giống Trần Minh Tân, khí thế sắc bén của người này là phóng ra bên ngoài, khiến người ta nhìn mà phát sợ.
Dường như cảm nhận được Tô Ánh Nguyệt đang nhìn mình, người đàn ông kia đột nhiên nhìn về phía cô.
Ánh mắt anh ta sắc bén như chim ưng, bình tĩnh nhìn chăm chú Tô Ánh Nguyệt.
Tuy Tô Ánh Nguyệt không vui, nhưng nghĩ đến anh ta có thể có quan hệ sâu xa với Bùi Chính Thành, cũng chỉ đành lễ phép gật đầu với anh ta, trong mắt người đàn ông xuất hiện vẻ ngạc nhiên, nhưng không có thái độ gì khác nữa.
Trần Minh Tân nắm tay Tô Ánh Nguyệt, bình tĩnh quan sát người đàn ông này một lượt, sau đó nhìn Bùi Chính Thành.
Bùi Chính Thành thay đổi dáng vẻ bất cần đời ngày xưa, nghiêm túc nói: “Minh Tân, đây là anh cả của tôi, Bùi Dục Ngôn.”
Anh ta nói xong thì tránh sang một bên, để lộ cả bóng người thon dài của Bùi Dục Ngôn.
Bùi Dục Ngôn bình tĩnh vươn tay với Trần Minh Tân: “Ngài Trần.”
Giọng nói của anh ta rất trầm mạnh, nghe rất có khí thế, mang theo mấy phần uy nghiêm, khiến người ta có cảm giác rất đứng đắn.
Dựa vào cảm giác, Tô Ánh Nguyệt cảm thấy Bùi Dục Ngôn có thể là một người tham gia chính trị.
Trần Minh Tân cũng không lập tức bắt tay anh ta mà nhìn chằm chằm anh ta mấy giây, vào lúc sắc mặt anh ta hơi thay đổi mới vươn tay, giọng nói không nghe ra cảm xúc: “Ngưỡng mộ đã lâu.”
Tô Ánh Nguyệt nhìn Trần Minh Tân một cái, ý của anh là anh quen Bùi Dục Ngôn à?
Lúc này Bùi Chính Thành lại nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt, đột nhiên bảo: “Chị dâu, nhà cô có nấu bữa tối không, bữa trưa tôi còn chưa ăn no, cô dẫn tôi đi ăn gì đó đi.”
Không đợi Tô Ánh Nguyệt đáp lời, Trần Minh Tân đã quay đầu nhìn cô: “Đi đi.”
Tô Ánh Nguyệt lập tức hiểu Bùi Dục Ngôn tìm Trần Minh Tân có việc, muốn kêu cô đi, ngay cả Bùi Chính Thành cũng không thể ngồi nghe.
Lúc trước cô đã hơi tò mò về gia thế của Bùi Chính Thành, bây giờ thấy anh cả của anh ta đã có thể đoán được mơ hồ, chỉ là vẫn chưa chắc lắm mà thôi.
Nếu Trần Minh Tân đã nói vậy, Tô Ánh Nguyệt cũng không ở lại, lập tức xoay người rời khỏi.
Cô dẫn Bùi Chính Thành đi tới chỗ phòng bếp, tiện thể cũng gọi giúp việc trong đại sảnh đi hết, để không gian lại cho Trần Minh Tân và Bùi Dục Ngôn.
Sau khi xoay người, cô có thể cảm nhận được rõ ràng ánh mắt của người đàn ông tên Bùi Dục Ngôn kia vẫn nhìn cô chăm chú.
Cô khẽ nhíu mày nhưng không quay đầu lại, vì chẳng mấy chốc anh ta đã dời mắt đi rồi.
Tô Ánh Nguyệt dừng lại bên ngoài phòng ăn, xoay người nhìn Bùi Chính Thành: “Đó là anh ruột của cậu à? Làm gì thế? Tìm Trần Minh Tân có chuyện gì?”
Trần Minh Tân là một người kinh doanh, nhưng cũng không phải người kinh doanh bình thường, anh có thể đi đến ngày hôm nay chắc chắn từng sử dụng không ít thủ đoạn, trên tay cũng có vài chuyện không thể cho người khác biết, đương nhiên cô cũng biết những điều này.
Cái cô đang suy nghĩ là nếu Bùi Dục Ngôn thật sự tham gia chính trị thì tìm đến Trần Minh Tân làm gì chứ?
Nhưng cô lại nhìn thoáng qua, Bùi Chính Thành là anh em tốt với Trần Minh Tân, anh ta không thể làm hại Trần Minh Tân được.
“Đương nhiên là ruột rồi, nếu không cô cho rằng anh ta sai khiến được tôi sao?” Bùi Chính Thành nói xong thì đi tới chỗ phòng bếp.
Tô Ánh Nguyệt đi theo sau lưng anh ta, tiếp tục hỏi: “Cậu vẫn chưa trả lời vấn đề sau đâu.”
“Anh ấy đến chấp hành nhiệm vụ, tôi cũng không biết là chuyện gì, anh ta chỉ nói tìm Minh Tân nghe ngóng vài chuyện mà thôi, anh ấy không cần thiết phải lừa tôi. Mấy năm nay Minh Tân là công dân tốt số một, cũng không làm chuyện phạm pháp gì, không có vấn đề đâu.”
Bùi Chính Thành nói chuyện nhanh y như pháo, nói xong lập tức chui vào phòng bếp.
Sau đó, trong phòng bếp vang lên giọng nói nịnh hót của anh ta: “Chị à, mấy ngày không gặp chị càng trẻ hơn rồi! Chị đang nấu gì thế, hình như hương vị rất ngon, đến đây, tôi nếm thử giúp chị cho.”
Tô Ánh Nguyệt nhớ đầu bếp trong nhà là một dì sắp sáu mươi tuổi.
Bùi Chính Thành này đúng là miệng lưỡi ngọt xớt, tán gái là sở trường của anh ta, cô gái nhỏ mười tám tuổi đến bà cụ tám mươi tuổi, không có ai anh ta không tán được, nhưng mà… hình như bản lĩnh này của anh ta bị mất hiệu lực trên người An Hạ.
“Chân giò ngâm tương này còn ngon hơn lần trước nữa…”
“Cháo này nấu từ gì thế ạ, thơm quá…”
Tô Ánh Nguyệt đỡ trán, lười đi vào, trước đó cô còn tưởng Bùi Chính Thành nói đói bụng chỉ là đùa thôi, xem ra hình như đói bụng thật.
Cô ngồi xuống trong phòng ăn, ánh mắt vô thức nhìn ra ngoài phòng khách.
Có một bóng dáng thon dài đột nhiên xuất hiện ngoài cửa phòng ăn.
Tô Ánh Nguyệt tưởng là Trần Minh Tân, đứng bật dậy: “Trần…”
Sau khi người đến thấy cô thì gọi một tiếng: “Bà Trần.”
Thì ra là Bùi Dục Ngôn.
Vẻ mặt Tô Ánh Nguyệt hơi cứng đờ: “Ngài Bùi.”
Ánh mắt Bùi Dục Ngôn không dừng trên mặt cô quá ba giây đã tự nhiên dời đi: “Chính Thành có ở đây không?”
“Cậu ta ở phòng bếp, tôi kêu cậu ta ra giúp anh.” Không biết vì sao, Tô Ánh Nguyệt không thích ánh mắt của Bùi Dục Ngôn lắm, nói xong thì nhanh chóng đi vào phòng bếp.
Phía sau là giọng nói lễ phép của anh ta: “Làm phiền rồi.”
Bùi Chính Thành đang ngồi trên một cái ghế trong phòng bếp, ăn đến mặt mũi bóng loáng.
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy nếu thật sự để người khác đến xem dáng vẻ này của anh ta, có lẽ mấy người phụ nữ từng thích Bùi Chính Thành chỉ sẽ cảm thấy dáng vẻ này của anh ta rất đáng yêu mà thôi.
Cô đến gần: “Bùi Chính Thành, anh cả cậu đến tìm cậu.”
“Nhanh như vậy đã trò chuyện xong rồi à?” Bùi Chính Thành nói xong thì đứng dậy, lấy khăn qua lau tay, trước khi ra ngoài còn không quên nói với dì đầu bếp; ‘Chị ơi, tôi đi ra ngoài trước đây, tài nấu nướng của chị là tuyệt nhất.”
Dì đầu bếp được anh ta khen đến cười ha hả.
Tô Ánh Nguyệt đợi Bùi Chính Thành và Bùi Dục Ngôn ra ngoài rồi mới bước ra khỏi phòng bếp.
Lúc cô đến phòng khách, Trần Minh Tân đang đi ra từ toilet chung ở lầu một.
Cô vội vàng đi tới chỗ anh: “Hai anh nói chuyện xong rồi à?”
Trần Minh Tân chỉ hờ hững đáp lời: “Ừm.”
Tô Ánh Nguyệt cũng không nôn nóng hỏi nhiều, mà đi tiễn Bùi Chính Thư và Bùi Dục Ngôn với anh trước, sau đó mới hỏi Trần Minh Tân: “Anh cả của Bùi Chính Thành tìm anh có chuyện gì?”
Hình như Trần Minh Tân hơi thất thần, mấy giây sau mới chậm nửa nhịp trả lời Tô Ánh Nguyệt: “Hỏi chuyện của Lý Yến Nam."
“Anh cả của cậu ta muốn…”
Trần Minh Tân từ từ nói rõ: “Ông nội của Bùi Chính Nam là một tướng quân già đã về hưu, ba mẹ cậu ta cũng đều làm chính trị…”
Tô Ánh Nguyệt ngẩn người: “Bùi Chính Thành là con cháu của cán bộ cao cấp à!”