Ông Xã Thần Bí

Chương 40: Không chừng là công phu trên giường lợi hại




Tô Ánh Nguyệt vừa dứt lời, điện thoại đã cúp máy, ngay cả đến câu ‘tạm biệt’ còn chưa nói.

Tô Ánh Nguyệt nhăn mặt nhìn điện thoại bị cúp ngang.

Bên kia, Trần Minh Tân đẩy cửa phòng làm việc đi vào, thấy trên tay Bùi Chính Thành cầm cái gì đó để lên bàn.

Anh nhìn kỹ hơn phát hiện ra là điện thoại của mình.

Bùi Chính Thành sờ sờ mũi mình: “Vợ cậu mới gọi điện thoại đến tôi bắt máy giùm cậu rồi, tôi lỡ miệng nói cho cô ấy biết tối nay công ty có tiệc liên hoan…”

Mặc dù là anh đảo ngược sự thật, nhưng anh lại không hề tỏ vẻ ấp úng ngại ngùng.

Trần Minh Tân lạnh lùng nhìn anh rồi cầm điện thoại lên.

Bùi Chính Thành liền thay đổi cách nói: “Với danh dự là ông chủ uy nghiêm, tôi đã hứa với bọn họ là sẽ đưa hai vợ chồng cậu đến ăn cơm cùng, đâu thể nào nuốt lời được.”

Trần Minh Tân không để ý tới anh ta, mở ghi lục cuộc gọi ra, ánh mắt ngừng ở hàng chữ hiển thị cuộc gọi đi của Bùi Chính Thành mới gọi.

Im lặng hai giây, mới ngẩng đầu lên nhìn Bùi Chính Thành: “Không có lần sau.”

Sau khi cúp máy Bùi Chính Thành, Tô Ánh Nguyệt liền xoay người đi đến tủ áo tìm đồ để thay.

Liên hoan công ty, nên mặc gì đây?

Tô Ánh Nguyệt thuận tay cầm bộ quần áo, đứng trước gương nhìn, phát hiện trên đầu mình vẫn còn băng gạc, cô hầu như quên mất trên đầu mình vẫn còn bị thương.

Cuối cùng, cô chọn một bộ đồ đơn giản nhất.

Áo sơ mi trắng và quần jeans lửng, xõa tóc ngang vai, khuôn mặt trang điểm nhẹ, nhìn sơ qua, trông rất thuần khiết.

Cô vừa mới ngồi lên taxi thì Trần Minh Tân gọi điện thoại đến.

Lần này đúng thật là Trần Minh Tân.

“Tôi về đón em.” Giọng của anh qua điện thoại truyền đến, nghe rất êm tai.

Tô Ánh Nguyệt tay cầm điện thoại, tay còn lại mở cửa sổ xe: “Không cần đâu, tôi đã lên taxi rồi.”

Trần Minh Tân còn nói: “Ừ, địa điểm là ở Ngọc Hoàng Cung.”

“Biết rồi.” Trước đó, Bùi Chính Thành đã dùng điện thoại của anh để gửi địa chỉ cho cô.

Cúp điện thoại, không lâu sau đã đến Ngọc Hoàng Cung.

Bùi Chính Thành thật hào phóng, liên hoan công ty mà đến Ngọc Hoàng Cung, đúng là nhiều tiền không biết đốt đâu cho hết.

Tô Ánh Nguyệt trả tiền xe xong, quay qua đã nhìn thấy Trần Minh Tân đứng đợi cô ở cửa.

Cũng vừa lúc anh ngước đầu nhìn cô, mắt anh cười nhẹ, anh đứng tại chỗ không động đậy, có vẻ như là đợi cô đi qua bên đó.

Mặt Tô Ánh Nguyệt thoáng ửng đỏ lên, cô đeo lại túi xách của mình rồi đi qua bên đó.

“Anh đợi lâu chưa?”

Cô hôm nay mang giày đế thấp, đứng trước mặt Trần Minh Tân, phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy anh được, giờ cô mới phát hiện Trần Minh Tân cao hơn cô rất nhiều.

Trần Minh Tân cười cười, đưa tay nắm lấy tay cô hướng vào bên trong: “Mọi người cũng mới đến, vào trong thôi.”

Phòng mà Bùi Chính Thành đặt là phòng riêng cao cấp.

Lúc Tô Ánh Nguyệt được Trần Minh Tân dẫn vào, không khí náo nhiệt bên trong đột nhiên tĩnh lặng.

Toàn bộ bao nhiêu cặp mắt trong phòng đổ dồn tập trung vào Tô Ánh Nguyệt.

Nhất thời bị nhiều người nhìn mình chằm chằm như vậy, Tô Ánh Nguyệt cảm giác ngượng ngượng, bất giác nhích sát vào người Trần Minh Tân.

Trần Minh Tân chú ý tới hành động của cô, mím môi cười, cũng mặc kệ những người nhân viên khác đang ngạc nhiên muốn rớt quai hàm, anh nắm tay cô vào chỗ ngồi.

Còn rất lịch thiệp kéo ghế cho cô ngồi.

Việt Phong không lớn, người cũng ít, một dãy người cũng chỉ bốn năm mươi người.

Bàn này của Trần Minh Tân hầu như là cấp quản lý, có nam có nữ.

Ngoại trừ Trần Minh Tân và Bùi Chính Thành, Tô Ánh Nguyệt cũng không quen biết ai khác, sau khi ngồi xuống, cũng không nói gì nhiều, chỉ biết từ tốn ăn đồ.

Trần Minh Tân cũng ít nói, thỉnh thoảng gắp cho cô con tôm miếng cua, lúc thì đưa khăn giấy, ngược lại thì Bùi Chính Thành lúc nào cũng cười nói ha hả, không có vẻ gì giống ông chủ.

Cho đến khi có một nhân viên đột nhiên lên tiếng hỏi: “Bà Trần xinh đẹp quá, khí chất lại tốt, chắc là con gái cưng của gia đình danh giá nào đây, tổng giám đốc Trần thật là có phúc.”

Trần Minh Tân vừa đặt con tôm đã lột sạch vỏ vào chén của Tô Ánh Nguyệt, đặt đũa xuống, trả lời: “Chính xác là vậy.”

Cũng không biết là anh thừa nhận Tô Ánh Nguyệt là con gái nhà danh giá, hay là thừa nhận anh có phúc.

Tô Ánh Nguyệt ngước nhìn cô nhân viên đó, không đợi cô lên tiếng, một giọng nói khác vang lên: “Bà Trần chắc không phải là người nhà họ Tô chứ?”

Vừa dứt lời, đột nhiên cả phòng im lặng.

Nhà họ Tô là gia tộc có danh tiếng ở thành phố Vân Châu.

Còn về chuyện của gia tộc đó, sớm đã bị lan truyền ra ngoài, nên số người biết càng ngày càng nhiều.

Cô cả nhà họ Tô sớm đã đính hôn cùng con trai một của nhà họ Huỳnh.

Nên nếu như bà Trần này là người nhà họ Tô thì chắc chắn là cô hai với danh tiếng bị đồn thổi khó nghe.

Mọi người có mặt trong phòng đều nghĩ đến vấn đề này nên ai cũng im lặng.

Bùi Chính Thành nhíu mày, bộ dạng như đang đợi được xem phim hay.

“Vậy cũng nhìn ra được sao?” Tô Ánh Nguyệt buông đũa xuống, ngước lên nhìn người vừa lên tiếng hỏi, vẻ mặt có chút kiêu ngạo.

Người đó vốn chỉ có ý thăm dò, không ngờ Tô Ánh Nguyệt thẳng thắn thừa nhận nhanh như vậy, ngược lại lại khiến cho cô ta không biết phải nói gì tiếp theo.

“Bà Trần khí chất tốt như vậy, đương nhiên không xuất thân từ gia đình thông thường rồi.” Một người khác lên tiếng nói giảng hòa.

Tô Ánh Nguyệt tỏ vẻ không quan tâm cười nhạt.

“Nói như vậy, bà Trần chính là cô ba nhà họ Tô rồi?” cô nhân viên lúc nãy lại lên tiếng.

Tô Ánh Nguyệt liếc nhìn cô nhân viên đó: “Không ngờ khả năng quan sát của nhân viên Việt Phong tốt đến như vậy.”

Nói xong quay đầu nhìn về phía Bùi Chính Thành: “Nghĩ chắc anh Bùi đây là ông chủ, chắc cũng hao tâm tốn sức đào tạo lắm.”

Cô đã sớm phát hiện bộ dạng của Bùi Chính Thành như đang đợi chờ coi phim hay, nhất định anh đã biết thân thế của cô từ trước, cũng đoán được sẽ có người lên tiếng hỏi như vậy.

Cô không phải là người khó chịu, với quan hệ giữa Bùi Chính Thành và Trần Minh Tân, cô không thể nào không chừa đường lui cho anh.

Chỉ là bị người khác coi mình như thằng hề diễn hài thì cái cảm giác đó thật sự rất khó chịu.

“Thật là, nhiều đồ ăn ngon như vậy mà cũng không bịt được miệng của mấy người hả! Mỗi bàn thêm mười món cho tôi, phải ăn hết, không ăn hết không được về.”

Bùi Chính Thành nói xong, xoay đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt chớp mắt vài cái, sau đó nhoẻn miệng cười, hàm ý lấy lòng xin lỗi.

Tô Ánh Nguyệt nhìn đáp trả anh với gương mặt nửa cười nửa không, xoay qua nói với Trần Minh Tân: “Tôi đi vệ sinh lát.”

Bùi Chính Thành nhìn Tô Ánh Nguyệt đứng dậy ra ngoài, sờ sờ mũi mình, quay đầu nói với Trần Minh Tân: “Cô gái này nhìn cũng cá tính đó, nhưng sao dễ nổi nóng vậy.”

Trần Minh Tân đáp trả anh bằng ánh măt sắc lạnh: “Đáng đời, tự làm tự chịu.”

Tô Ánh Nguyệt không xa lạ với Ngọc Hoàng Cung, nên rất nhanh đã đến nhà vệ sinh.

Cô bước vào không bao lâu, nghe được bên ngoài có tiếng hai người phụ nữ nói chuyện với nhau.

“Nhìn cũng đẹp thật đó, cứ tưởng là công chúa của nhà nào đó, không ngờ lại là cô hai nhà họ Tô.”

“Cái loại đàn bà này, cũng không biết tổng giám đốc Trần thích cô ta ở điểm nào! Mặt đẹp sao?”

“Nói không chừng là công phu trên giường lợi hại thì sao…”

“Công phu trên giường của tôi cũng…”

Tô Ánh Nguyệt không muốn nghe nữa, mở cửa bước ra: “Những câu hỏi như vậy, trực tiếp đến hỏi tôi không phải tốt hơn sao?”