Ông Xã Thần Bí

Chương 354: Không thể để bất kỳ ai biết được




Lần này bác sĩ Mạc cũng không trả lời Tô Ánh Nguyệt.

Nhưng anh ta không đáp lại đã chứng mình ‘Grissy’ mà anh ta nhắc tới chính là tổ chức Mafia lớn nhất thế giới mà Tô Ánh Nguyệt biết kia —— Grissy!

“Hai năm trước ‘Grissy’ triển khai kế hoạch chế tạo thuốc ‘K7’, cũng không phải bí mật ở trong ngành, nhưng nhóm chế tạo thuốc ‘K7’ lại cực kỳ thần bí, vị trí cụ thể ở đâu thì chỉ có mấy thủ lĩnh của ‘Grissy’ mới biết được. Hơn nữa, nghe nói nhóm chế tạo thuốc ‘K7’ có thiết bị hiện đại nhất thế giới, lôi kéo …”

Trần Minh Tân khẽ nhíu mày, giận dữ nói: “Mạc Tây Du, nói chuyện chính!”

Người này chỉ cần nhắc tới thứ liên quan đến y học thì có thể nói không ngừng nghỉ.

“Vâng.”

Mạc Tây Du thấp giọng nói: “Tôi nghi ngờ bên trong nước mà vợ anh uống trước đó đã được bỏ thuốc ‘K7’ do nhóm đó chế tạo ra. Bởi vì theo như tôi được biết, ngoại trừ ‘K7’, không có ai có thể chế tạo được loại thuốc như vậy.”

Mặc dù thật sự có thì chắc chắn đã sớm bị Grissy cướp đi rồi.

Ngay cả nhóm bác sĩ nghiên cứu ‘K7’ cũng có rất nhiều người bị bắt từ khắp nơi trên thế giới, cũng có một số vì tiền tài và lợi ích đến nương tựa ở Grissy.

Mà Mafia chính là tội phạm, triển khai kế hoạch chế tạo thuốc ‘K7’ cũng không phải là để cứu người.

Trần Minh Tân nghe vậy thì sắc mặt lập tức trầm xuống.

Tô Ánh Nguyệt cũng thầm hoảng sợ.

Nếu thuốc này thật sự của tổ chức Grissy, vậy thì chứng minh Huỳnh Thư Triết có qua lại với người của tổ chức Grissy, hay là nói Grissy đã nhúng tay vào trong nước rồi sao?

Rốt cuộc, cho tới bây giờ thì phạm vi hoạt động của Grissy đều ở Châu Âu.

Mạc Tây Du nhìn sang Tô Ánh Nguyệt: “Cơ thể của cô không có gì khác thường, trong cơ thể hoàn toàn không có thành phần của thuốc lưu lại, có tác dụng phụ hay không thì bây giờ tôi cũng không rõ, sau này tôi sẽ định kỳ tới làm kiểm tra cho cô.”

Trần Minh Tân nghe vậy, khẽ gật đầu, sau đó nói với Mạc Tây Du: “Anh đi với tôi một lát.”

“Anh và bác sĩ Mạc có chút việc cần nói.”

Trần Minh Tân nói với Tô Ánh Nguyệt một câu, sau đó đi lên thư phòng với Mạc Tây Du.

Tô Ánh Nguyệt lấy điện thoại ra bắt đầu tra cứu ‘Grissy’.

Là tổ chức Mafia lớn nhất thế giới nên ‘Grissy’ cực kỳ thần bí, nhưng cũng rất phách lối.

Can thiệp vào cuộc bầu cử tổng thống của quốc gia nào đó, buôn lậu súng ống đạn dược, buôn lậu ma túy, chế tạo thuốc…

Toàn bộ tổ chức đều bao hàm các ngành nghề.

Có nhiều tiền nhất cũng quyền nhất, cũng không có nhân tính nhất.

Trước kia Tô Ánh Nguyệt cũng chỉ nghe nói qua, nhưng không chú ý nhiều.

Thông tin trên mạng có thể tra được cũng không nhiều, bình thường những tin tức kia được mọi người truyền miệng.

Sau đó cô vào xem hai trang web, đột nhiên nhìn thấy một tiêu đề “Tổ chức xã hội đen vô nhân tính nhất, dùng người sống làm thí nghiệm…”

Cô nhấn vào xem thì không nói rõ tổ chức xã hội đen nào, nhưng Tô Ánh Nguyệt tự động hiểu là ‘Grissy’.

Mặc dù tiêu đề rất giật gân nhưng nội dung bên trong lại không gì, chỉ nói ở trong nước mấy năm gần đây, người mất tích gia tăng mỗi ngày, là bởi vì tổ chức xã hội đen nước ngoài mua lại để làm thí nghiệm trên cơ thể sống.

Tuy những lời này có vẻ không có căn cứ, nhưng nghĩ đến mấy chữ “Thí nghiệm trên người sống” này thì vẫn khiến Tô Ánh Nguyệt vô cùng khiếp sợ.

Cô tắt trang web đi, ngồi một lát rồi đến phòng bếp, tiếp tục nấu cơm mà vừa nãy Trần Minh Tân đang làm dở.

***

Thư phòng ở trên lầu.

Mạc Tây Du đi theo sau Trần Minh Tân, vừa đi vào thì nghe thấy Trần Minh Tân nói: “Đóng cửa lại.”

Mạc Tây Du vừa xoay người đóng cửa, lại nghe thấy Trần Minh Tân bổ sung thêm một câu: “Khóa trái.”

Mạc Tây Du hơi giật mình nhưng vẫn khóa trái cửa phòng lại.

“Kết quả kiểm tra lần trước có rồi đúng không? Nguyên nhân bệnh là gì?”

Trần Minh Tân đưa lưng về phía Mạc Tây Du, vừa đi đến cửa sổ sát đất vừa nói chuyện, giọng bình tĩnh, trầm ổn.

Anh đưa tay kéo rèm cửa trước cửa sổ sát đất ra, ánh sáng mờ nhạt từ bên ngoài chiếu vào, ngoài cửa sổ là bóng cây xanh sum suê, mùa hè đã tới rồi, mọi chuyện phải mau chóng kết thúc…

Trong phòng hơi tối, Trần Minh Tân đứng trước cửa sổ sát đất, ở chỗ sáng tối giao nhau, dáng người cao ráo trông vừa kiên cường lại cô đơn.

Mạc Tây Du đi về phía trước, đứng phía sau Trần Minh Tân một khoảng: “Cánh tay mất cảm giác là triệu chứng phổ biến ở các bệnh về tay, nguyên nhân bệnh có rất nhiều, nhưng…”

Mạc Tây Du nói tới đây thì đột nhiên dừng lại.

“Nói đi.” Trần Minh Tân vẫn không quay đầu lại, lưng thẳng tắp, cứng đờ khác thường.

Mạc Tây Du hơi nhíu mày: “Loại bệnh này thường xảy ra người già và người trung niên, mà kết quả kiểm tra của anh lại rất khỏe mạnh.”

“Thật sao?” Trần Minh Tân quay đầu lại, khẽ nhướn mày nhìn về phía Mạc Tây Du.

Mạc Tây Du cụp mắt, im lặng không nói gì.

Trần Minh Tân: “Anh nói cho hết đi.”

Trong mắt Mạc Tây Du hiện lên sự lo lắng, vẫn nói ra phần chưa nói hết.

Trần Minh Tân nghe xong thì sắc mặt hơi biến đổi nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường.

Một lúc lâu, anh thấp giọng dặn dò Mạc Tây Du: “Chuyện này, không thể để cho bất kỳ ai biết được, cho dù là Nam Sơn hay là Chính Thành, còn cả… Tô Ánh Nguyệt.”

***

Lúc Mạc Tây Du và Trần Minh Tân xuống dưới thì Tô Ánh Nguyệt đã nấu cơm xong, đang bưng lên bàn ăn.

Mạc Tây Du ở lại ăn cơm rồi mới rời đi.

Sau khi tiễn Mạc Tây Du về, Tô Ánh Nguyệt tò mò hỏi Trần Minh Tân: “Có phải bác sĩ Mạc mắc bệnh sạch sẽ đúng không?”

“Ừm.”

“Vậy sao anh ta còn ở lại ăn cơm, người mắc bệnh sạch sẽ thì không cảm thấy ăn cơm với người khác rất dơ sao?”

Trần Minh Tân nghe vậy, cười nói: “So với bệnh sạch sẽ thì người đầu tư cho anh ta làm nghiên cứu càng quan trọng hơn một chút, con người anh ta coi việc nghiên cứu là quan trọng nhất.”

Nếu không phải bởi vì chuyện cánh tay của anh thì có lẽ cả đời này Mạc Tây Du sẽ không ra khỏi phòng nghiên cứu.

“Anh đầu tư cho anh ta nghiên cứu? Cho nên hai người là quan hệ hợp tác?” Tô Ánh Nguyệt tiếp tục hỏi anh.

“Có thể nói như vậy.”

Tô Ánh Nguyệt còn muốn hỏi gì, Trần Minh Tân đưa tay khẽ cốc lên đầu cô một cái: “Anh ta mắc bệnh sạch sẽ, chỉ có hứng thú với dụng cụ nghiên cứu thì có gì hay mà hỏi, đi ngủ thôi.”

***

Bởi vì chuyện xảy ra ở quán cà phê nên buổi tối trằn trọc mãi Tô Ánh Nguyệt mới ngủ được.

Ngày hôm sau đến công ty làm việc, mắt cô thâm quầng.

Nhưng tất cả có vẻ yên bình và bình thường, cũng không có gì không ổn.

Nhưng sau khi Tô Ánh Nguyệt ăn cơm trở về thì bầu không khí trong công ty khang khác.

Tô Ánh Nguyệt dấy lên nghi hoặc.

Cô quyết định đến văn phòng tìm Lê Bách Lạc hỏi.

Cô đi vào thang máy, nhớ ra lúc trước khi ăn cơm thì điện thoại có vang lên tiếng thông báo, bèn lấy ra xem.

Xem xong tin được nhắn tới, mặt cô biến sắc.