Ông Xã Thần Bí

Chương 312: Tự thu xếp ổn thỏa đi




Tô Ánh Nguyệt ngồi bên cạnh Trần Minh Tân, nghe những lời này của anh, có chút không phản ứng kịp.

Cô đặt tay xuống dưới bàn, lặng lẽ bóp eo Trần Minh Tân.

Lời như vậy, nói lúc không có ai thì được, tình huống hôm nay, cái gì mà xin lỗi hay không xin lỗi!

Anh điên rồi sao!

Trần Minh Tân tỉnh bơ bắt lấy tay cô, dùng ánh mắt nói cho cô: Đừng làm loạn.

Có ký giả lại hỏi: “Có thể hỏi một chút, ngài Trần phạm vào lỗi gì, khiến cô Tô giận đến mức rời đi?”

Vấn đề này vừa nảy ra, hai người cũng hơi ngẩn ra.

Ký giả chỉa mủi dùi về phía Tô Ánh Nguyệt: “Cô Tô, cô có thể trả lời vấn đề này không?”

Tô Ánh Nguyệt hơi mím môi, nói sự thật là không thể nào.

Vì vậy, cô cắn răng, nói một câu trả lời khiến Trần Minh Tân tức muốn chết.

“Bởi vì anh ấy muốn tặng con chó trong nhà cho người ta, cho nên tôi không muốn qua lại với anh ấy nữa.” Tô Ánh Nguyệt mặt không đổi sắc nói.

Nam Sơn đứng ở một bên lặng lẽ nhích lại gần bên cạnh, trên người ông chủ tỏa ra luồng khí thật là đáng sợ.



Họp báo ký giả, cuối cùng cũng kết thúc mỹ mãn, không có bất trắc quá lớn.

Chủ yếu vẫn là bởi vì, Trần Minh Tân để Nam Sơn chuẩn bị từ sáng sớm.

Đến sau khi ký giả đều rời khỏi, dọn dẹp xong xuôi, Trần Minh Tân duỗi hai cánh tay, kéo Tô Ánh Nguyệt ngồi vào ghế phía trước, hai cánh tay chống trên tay vịn của cái ghế, không để cô thoát ra.

Anh lạnh giọng hỏi cô: “Nếu như anh đưa Thịt Bò cho người khác, em sẽ không sống với anh?”

Tô Ánh Nguyệt ho khan một tiếng, nghiêm túc giải thích: “Không có, cái này không phải là nói với ký giả thôi sao...”

Trần Minh Tân liếc nhìn cô: “Hôm nay trở về đưa Thịt Bò đi.”

Anh không ưa con chó kia rất lâu rồi.

Lúc Tô Ánh Nguyệt không có ở đây, nó nhảy nhót khắp nhà, hay đi tha quần áo của Tô Ánh Nguyệt cho anh.

Tô Ánh Nguyệt trở lại, nó thường cọ lên trên người cô.

Loại chó lúc nào cũng nhớ nhung vợ anh giữ lại làm gì?

Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu trừng anh: “Anh dám!”

Mặt Trần Minh Tân không cảm xúc nhìn chằm chằm cô một lúc, đột nhiên đưa tay chỉ môi của mình: “Hôn anh một cái, anh sẽ cân nhắc không đưa nó đi.”

Tô Ánh Nguyệt: “…”

“Minh Tân đâu? Anh ấy ở đâu, tôi muốn gặp anh ấy!”

Đúng vào lúc này, giọng nói của Cố Hàm Yên cách đó không xa truyền tới.

Tô Ánh Nguyệt quay đầu, đã nhìn thấy Cố Hàm Yên đang phá vòng vây của bảo vệ, chạy về hướng bên này.

Không phải những người bảo vệ kia không ngăn được Cố Hàm Yên.

Chủ yếu là bởi vì, bọn họ cũng biết Cố Hàm Yên quen biết Trần Minh Tân.

Cố Hàm Yên chạy tới, nhìn thấy dáng vẻ Trần Minh Tân thân mật với Tô Ánh Nguyệt, sắc mặt biến đổi.

“Minh Tân!” Cố Hàm Yên lại gần hai bước, ánh mắt đảo qua trên người Tô Ánh Nguyệt, sau đó rơi vào người Trần Minh Tân: “Anh thế này là có ý gì?”

“Cô hiểu là ý gì thì chính là ý đó.” Trần Minh Tân thu hai tay lại, thẳng người lên, sắc mặt bình tĩnh nhìn về phía Cố Hàm Yên.

Cố Hàm Yên cắn môi, nhịn tức nói: “Ông ngoại biết sẽ nghĩ như thế nào? Cơ thể ông vốn không tốt, ông sẽ tức mà bệnh!”

Ánh mắt Trần Minh Tân sắc bén nhìn về phía cô ta: “Chỉ cần cô không nói cho ông, ông sẽ không biết, cũng sẽ không tức mà bệnh.”

Cố Hàm Yên bị Trần Minh Tân nhìn có hơi chột dạ: “Nhưng mà, giấy không gói được lửa! Ông chắc chắn sẽ biết.”

“Cô đã nói cho ông biết rồi sao?”

Trần Minh Tân cười lạnh một tiếng, trong giọng nói mang theo uy hiếp: “Hôm nay cô đi tới bước này không dễ dàng gì, ông ngoại đối với cô cũng không tệ bạc, tự cô thu xếp ổn thỏa đi.”

Nói xong, anh kéo Tô Ánh Nguyệt đứng dậy đi ra ngoài.

Sau khi Tô Ánh Nguyệt nghe bọn họ nhắc đến Trần Úc Xuyên, sắc mặt cả người đều bất thường.

Mà Trần Minh Tân cũng phát hiện điểm này, cũng không muốn nói nhiều với Cố Hàm Yên nữa.

Cố Hàm Yên nhìn bóng hai người đi xa, giận đến sắc mặt xanh mét.



Ra khỏi CLB Ngọc Hoàng Cung, hai người gặp An Hạ và Bùi Chính Thành vội vã đi tới.

Bùi Chính Thành nhìn hai người, nghiêm mặt nói: “Hai ngươi im hơi lặng tiếng làm chuyện lớn như vậy, cũng không báo trước một tiếng!”

Lúc tin tức mới vừa ra, một đống người theo đó sốt ruột muốn chết, lại không liên lạc được với hai người trong cuộc.

Kết quả, hai người này vừa trở về, âm thầm mở họp báo, công bố quan hệ ngay trước mọi người.

“Báo trước một tiếng?” Giọng Trần Minh Tân mang theo cười nhạo: “Cậu có thể giải quyết xong chuyện?”

Sắc mặt Bùi Chính Thành tối sầm.

Nói gì mà anh em tốt chứ? Còn ở trước mặt người phụ nữ anh ta thích nhắc đến khuyết điểm của anh ta sao?

“Bọn tôi còn có việc phải xử lý.”

Trần Minh Tân vừa nói, muốn nắm tay Tô Ánh Nguyệt đi ra ngoài.

Đi hai bước, anh lại đột nhiên quay đầu nhìn về phía Bùi Chính Thành: “Cố Hàm Yên ở bên trong, cậu xem có nên đi vào chào hỏi hay không.”

Nói xong, anh nắm tay Tô Ánh Nguyệt nghênh ngang mà đi.

Tô Ánh Nguyệt quay đầu tay làm ra động tác gọi điện thoại với An Hạ, thấy An Hạ gật đầu vẫy tay bảo cô đi, mới quay đầu lại.

Đến khi bóng dáng hai người biến mất không thấy, An Hạ quay đầu cười híp mắt nhìn về phía Bùi Chính Thành: “Tổng giám đốc Bùi, cô Cố ở bên trong, anh muốn đi chào hỏi cô ấy không?”

Bùi Chính Thành có hơi lúng túng.

Thật ra anh ta muốn đi vào nói đôi câu với Cố Hàm Yên.

An Hạ cũng nhìn ra sự do dự của anh ta, cười cười nói: “Tổng giám đốc Bùi mau vào đi, tôi ở đây chờ anh.”

Thật trùng hợp, Cố Hàm Yên đúng lúc đi ra từ bên trong.

Thấy Bùi Chính Thành ở đây, cô ta hơi ngẩng ra, mới đi tới: “Chính Thành, anh cũng tới.”

Sau đó, đưa mắt chuyển qua người An Hạ, lên tiếng nói: “Vị này là?”

“Tôi là thư kí của tổng giám đốc Bùi.” An Hạ cướp lời Bùi Chính Thành lên trước mở miệng.



Tô Ánh Nguyệt không về nhà với Trần Minh Tân, cô tới truyền thông Hải Nguyệt.

Trong công ty còn có một đống chuyện chờ cô xử lý.

Lê Bách Lạc nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt tới công ty, ánh mắt nhìn cô cũng là lạ.

Không chỉ Lê Bách Lạc, ánh mắt mọi người trong công ty nhìn Tô Ánh Nguyệt đều là lạ.

Rất rõ ràng, tất cả mọi người đều xem truyền hình trực tiếp, đều biết Trần Minh Tân với cô là vợ chồng, hơn nữa Trần Minh Tân còn ở trước mặt mọi người nói xin lỗi cô, đủ để nói rõ Trần Minh Tân coi trọng cô cỡ nào.

“Mười phút sau, tiến hành họp.”

Tô Ánh Nguyệt cũng không để ý tới ánh mắt khác thường của cả đám người, ra lệnh, lập tức vào trong phòng làm việc.

Đến khi cô họp xong đi ra, mở cửa phòng làm việc ra, phát hiện bên trong có một người đang ngồi.

“Anh Thời Sơ, sao anh tới đây?” Tô Ánh Nguyệt có hơi sửng sốt rồi mới đi vào.

Sắc mặt Lục Thời Sơ không được tốt lắm: “Em thật sự quyết định muốn tiếp tục ở bên Trần Minh Tân?”

“Ừ.” Tô Ánh Nguyệt chưa từng nghĩ anh ta sẽ hỏi vấn đề này, nhưng vẫn gật đầu.

Lục Thời Sơ dường như là hét lên: “Em thật sự hiểu con người Trần Minh Tân sao?”

“Anh Thời Sơ, anh sao vậy?” Tô Ánh Nguyệt dường như chưa từng thấy bộ dạng tức giận như vậy của Lục Thời Sơ.

Lục Thời Sơ lại hỏi cô: “Trần Minh Tân từng nhắc đến mẹ anh ta với em chưa? Nếu như anh ta thật sự yêu em, không nên có chút giấu giếm nào với em.”

Tô Ánh Nguyệt trầm mặc lại, Trần Minh Tân chỉ nhắc qua một lần ngắn ngủi, hơn nữa sắc mặt anh cũng không được khá lắm, hơn nữa là tận lực né tránh.