Bàn tay đang siết chặt cổ tay của cô có chút buông lỏng ra, Tô Ánh Nguyệt đang định hất tay ra và rời khỏi, nhưng lại nghe thấy Trần Minh Tân trầm thấp thốt lên hai chữ: “Xin lỗi.”
Sắc mặt Tô Ánh Nguyệt liền thay đổi, cô sững người.
Ngay sau đó, Trần Minh Tân nắm chặt lấy tay cô và nhanh chóng đi ra khỏi tiệm ăn sáng.
Đợi đến khi Tô Ánh Nguyệt hồi thần lại thì cô đã bị Trần Minh Tân kéo đến một góc không có người, rồi mới buông tay ra.
Tô Ánh Nguyệt nhìn Trần Minh Tân đang chặn ở trước mặt cô, đáy mắt lóe qua một tia nhẫn nại: “Anh muốn làm gì?”
Ánh mắt có chút âm trầm của Trần Minh Tân nhìn chằm chằm vào cô cả một lúc, sau đó mới dịu giọng lại, trong thanh âm còn có chút khẩn cầu: “Về nhà thôi, đừng giận nữa.”
Dường như là ngay lập tức, tái tim của Tô Ánh Nguyệt cũng mềm nhũn theo vài phần.
“Chuyện đã qua thì cứ để cho nó qua đi, chúng ta vẫn còn sau này.” Trần Minh Tân nói, rồi vươn tay định ôm lấy cô.
Nhưng Tô Ánh Nguyệt lại khẽ nghiêng người qua tránh né anh.
Cô cười lạnh một tiếng, nói: “Không qua được.”
Trong lòng anh, đứa trẻ đã mất đi kia cũng chỉ là ‘chuyện đã qua’, anh muốn cô bỏ qua đi.
Nhưng trong lòng cô, không qua được.
Tô Ánh Nguyệt lạnh lùng nhìn sắc mặt thay đổi của Trần Minh Tân, sau đó ngẩng đầu lên và sải bước rời khỏi.
“Tô Ánh Nguyệt!”
Trần Minh Tân đứng ở phía sau gọi cô: “Đừng làm loạn nữa.”
Tô Ánh Nguyệt quay đầu lại và nở nụ cười xán lạn: “Được, ly hôn là có thể giải quyết tất cả.”
Mãi cho đến khi bóng ảnh của Tô Ánh Nguyệt biến mất rồi, Trần Minh Tân mới hung hăng nện một đấm lên tường.
Vệt máu từ làn da trào ra, nhưng anh vẫn như không cảm thấy đau một chút nào cả, ngay cả mi tâm cũng chả cau lại lấy một cái.
Không biết qua bao lâu sau đó, chuông điện thoại của anh chợt vang lên, mí mắt anh mới khẽ động đậy một chút, anh nhấc máy lên nghe với khuôn mặt vô cảm.
Là Nam Sơn gọi đến nhắc nhở anh về hành trình ban đầu của hôm nay.
Nam Sơn ở bên đầu dây bên kia nói chuyện cả nửa ngày, đợi anh trả lời.
Kết quả, chỉ nghe thấy Trần Minh Tân thốt lên một câu: “Điều tra lại một lần nữa.”
Nam Sơn lập tức hiểu, Trần Minh Tân là đang nói đến chuyện gì.
Anh nghĩ ngợi một lát, rồi nói: “Ông chủ, chuyện này năm đó đã điều tra qua rồi, mấy ngày trước lại tra thêm một lần nữa, kết quả đều là như nhau...
“Tút...”
Điện thoại bị cúp rồi.
Nam Sơn hít một hơi thật sâu, vậy thì đi tra vậy.
...
Thứ hai.
Tô Ánh Nguyệt đến công ty từ rất sớm.
“Chào giám đốc Tô.”
Lê Bách Lạc bưng ly cà phê bước vào.
“Chào.” Tô Ánh Nguyệt không ngẩng đầu lên, nghe thấy thanh âm cô đặt ly cà phê xuống bàn, cô chỉ khẽ nói thêm: “Cảm ơn.”
Lê Bách Lạc đặt ly cà phê xuống xong thì vẫn chưa rời khỏi.
“Còn chuyện gì sao?” Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn thấy sắc mặt Lê Bách Lạc có chút do dự.
Lê Bách Lạc dè dặt mở miệng: “Lát nữa tôi muốn xin nghỉ hai tiếng.
Tô Ánh Nguyệt hỏi cô: “Để làm gì?”
Sắc mặt Lê Bách Lạc lộ ra một vẻ quắn quýt: “Tôi...”
Thấy cô như vậy, Tô Ánh Nguyệt nghĩ là cô ấy có lý do gì đó không tiện nói, lại nghĩ tới biểu hiện công việc bình thường của Lê Bách Lạc cũng không tồi, nên đã gật đầu, nói: “Đi đi, đúng giờ quay lại.”
“Cảm ơn giám đốc.” Lê Bách Lạc vui vẻ nói xong thì đi ra ngoài.
Tô Ánh Nguyệt lắc lắc đầu, tiếp tục công việc trong tay mình.
...
Lê Bách Lạc đi vắng, nên mấy việc như rót nước pha cà phê cô đều phải tự mình làm.
Tô Ánh Nguyệt uống xong cà phê thì định đi rót một ly nước.
Vừa mới đi đến cửa phòng pha trà, thì cô liền nghe thấy tiếng đối thoại từ bên trong truyền đến.
“Thật là muốn đến xem lễ ra mắt phim của nữ thần Yên quá đi!”
“Thôi bỏ đi, không xin nghỉ được.”
“Nhưng mà nghe nói năm nay công ty chúng ta có một bộ phim điện ảnh quy mô lớn phải quay, nghe tin đồn thì hình như là mời nữ thần Yên làm diễn viên chính đó!”
Tô Ánh Nguyệt nghe đến đây thì liền sải bước đi vào.
“Giám đốc Tô.”
Trong phòng pha trà, hai cô gái vừa mới tán gẫu kia nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt bước vào thì liền vội vàng lên tiếng.
Họ lấy nước rồi định rời khỏi.
Nhưng không ngờ lại bị Tô Ánh Nguyệt gọi lại: “Các cô vừa mới nói, lễ ra mắt phim của Cố Hàm Yên...cô ta về nước rồi?”
“Hả, à vâng...” Cô gái vội vàng gật đầu, trong lòng cô ta cảm thấy, giám đốc Tô cũng rất là xinh đẹp, nhưng mà trông hơi lạnh lùng một chút.
Không giống với nữ thần Yên, tuy cũng rất đẹp, nhưng cảm giác rất dịu dàng...
“Ừm.” Tô Ánh Nguyệt gật đầu, ý bảo mình biết rồi.
“Vậy, giám đốc Tô, tụi tôi đi trước nha.”
“Đi đi.”
Tô Ánh Nguyệt không quay đầu lại, ánh mắt cô chỉ rơi trên chỗ xả nước của bình nóng lạnh, nhưng nếu như có người nhìn kỹ thì sẽ thấy bàn tay đang cầm ly nước của cô đang siết lại rất chặt.
Cố Hàm Yên, về rồi?
...
Về đến văn phòng, Tô Ánh Nguyệt lên mạng tìm chút tin tức của Cố Hàm Yên.
Quả nhiên là về nước rồi.
Hai năm nay Cố Hàm Yên hầu hết đều quay phim ở nước ngoài, lần này về nước tuyên truyền bộ phim điện ảnh mới, tuy có chút đột ngột nhưng vẫn khiến người hâm mộ vô cùng kinh hỉ.
Tô Ánh Nguyệt chuyển động con chuột, cuối cùng dừng lại ở một bức ảnh chụp cận cảnh Cố Hàm Yên đang cười.
Cho dù là hai năm trước hay là hai năm sau, Tô Ánh Nguyệt cũng không thể nào phủ nhận được, Cố Hàm Yên rất là mê người.
Trần Minh Tân đột nhiên tỉnh ngộ, đính hôn với Cố Hàm Yên cũng là chuyện có thể hiểu được.
Đàn ông...không phải đều như vậy sao?
Nhưng mà, Trần Minh Tân bây giờ lại dây dưa, bám lấy cô, bộ dạng như không chịu ly hôn đó, vậy là sao?
‘Cạch’ một tiếng, cô đóng laptop lại.
Chính vào lúc này, cánh cửa văn phòng bị người từ bên ngoài mở ra.
Tô Ánh Nguyệt lập tức ngẩng đầu lên nhìn, người mà cô vừa nãy mới tìm kiếm ở trên mạng đã xuất hiện ở cửa rồi.
Trên người Cố Hàm Yên vẫn đang mặc bộ quần áo như trong bức ảnh vừa nãy, rõ ràng là qua đây rất vội vã.
Lúc nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt, sắc mặt cô ta khẽ thay đổi một chút, nhưng sau đó khóe môi lại nở ra một nụ cười nhu hòa: “Nghe nói giải trí Hải Nguyệt mới có một giám đốc điều hành mới, không ngờ lại là bạn cũ.”
Cố Hàm Yên đóng cửa lại, rồi ưu nhã bước từng bước đến trước mặt Tô Ánh Nguyệt, đưa mắt từ trên cao nhìn cô.
Tô Ánh Nguyệt không thích cái cảm giác này, cô chỉ trượt chiếc ghế lui về sau một chút, ánh mắt thanh lãnh nhìn cô ta: “Tôi cho phép cô vào rồi sao?”
Sắc mặt Cố Hàm Yên lập tức khựng lại, năm đó lần cuối cùng nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt, nhìn thấy bộ dạng bị đả kích của cô, còn tưởng là cô sẽ sống rất thảm, nhưng không ngờ, cô lại càng ngày càng tốt như vậy.
Hơn nữa, vẫn còn kiêu ngạo giống như trước.
Cô ta cũng mới nghe được tin tức, nói là Tô Ánh Nguyệt cũng trở về rồi, nên mới không quan tâm đến lễ ra mắt vẫn chưa kết thúc mà vội vàng tìm đến đây.
Cô ta muốn xem thử, một Tô Ánh Nguyệt mà năm đó bị cô ta giẫm ở dưới chân, bây giờ đang có bộ dạng thế nào.
Cố Hàm Yên nhanh chóng hồi phục lại thần sắc của mình, nụ cười trên mặt vẫn không đổi: “Tính cách của cô Tô vẫn thẳng thắn như vậy a! Xem ra cuộc sống hai năm nay của cô cũng không tệ nhỉ.”
Tô Ánh Nguyệt chỉ cần nghĩ tới, Trần Minh Tân sẽ kết hôn với người phụ nữ này, làm những chuyện thân mật với cô ta, chỉ cần nhìn cô ta một lát là cô lại cảm thấy kinh tởm dữ dội.
“Tôi sống có tốt hay không, không có liên quan gì đến cô.”
“Đừng lạnh nhạt như vậy chứ, tôi ở trong nước cũng không có bạn bè gì, chúng ta có quen biết nhau, lại không gặp nhau hai năm rồi, chí ít thì cũng nên nhắc chút chuyện xưa chứ.” Cố Hàm Yên làm như không hề nhìn thấy sự lãnh đạm của Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt cười lạnh: “Không ngờ cô còn có sở thích này, thích nhắc lại chuyện xưa với vợ trước của hôn phu, cô muốn tìm hiểu xem anh ta thích tư thế gì sao?”
.........