Ông Xã Thần Bí

Chương 263: Đây là lần cuối cùng tôi tin anh




Vừa đi đến cửa phòng tắm, điện thoại di động vang lên.

Tô Ánh Nguyệt sững sờ, chỉ có thể quay trở lại lấy điện thoại.

Màn hình điện thoại hiện lên một số không được lưu trong danh bạ, nhưng số điện thoại này lại vô cùng quen thuộc.

Là điện thoại của Huỳnh Tiến Dương.

Tô Ánh Nguyệt không cần suy nghĩ liền cúp máy.

Lần trước lúc gặp Huỳnh Tiến Dương ở câu lạc bộ Ngọc Hoàng Cung, cô vẫn còn nhớ rất rõ những lời mà anh ta đã nói.

Chính là một tên thần kinh.

Kết quả, điện thoại vừa mới cúp, lại có một đoạn tin nhắn gửi đến.

Tô Ánh Nguyệt theo bản năng mở ra, nhìn thấy nội dung trong tin nhắn vừa gửi đến, hai mắt mở to.

“Muốn biết ba của em ở đâu thì lập tức đến gặp anh, anh đợi em ở bên dưới khu nhà.

Ba….

Sao Huỳnh Tiến Dương lại biết chuyện của ba cô?

Khát vọng tìm thấy ba đã được ấp ủ trong một thời gian dài, khiến Tô Anh Nguyệt không kịp nghĩ nhiều.

Cô nắm chặt điện thoại lao ra ngoài.

Vừa đi xuống dưới nhà đã nhìn thấy một chiếc Rolls Royce rất quen thuộc với cô.

“Huỳnh Tiến Dương!”

Tô Ánh Nguyệt vội vàng chạy đến, gõ vào cửa sổ xe, gọi tên của Huỳnh Tiến Dương.

Một giây sau, Huỳnh Tiến Dương mở cửa xe đi xuống.

Mặc vest phẳng phiu xem ra tinh thần vẫn có chút không được tốt, sắc mặt trông rất tiều tụy, hốc hác.

Nhìn dáng vẻ của Huỳnh Tiến Dương, Tô Ánh Nguyệt khẽ cau mày, hỏi thẳng anh ta: “Anh biết ba tôi đang ở đâu?”

“Ăn cơm tối chưa?” Huỳnh Tiến Dương không trả lời câu hỏi của cô.

Sắc mặt Tô Ánh Nguyệt có chút lạnh lùng: “Trả lời câu hỏi của tôi trước.”

Huỳnh Tiến Dương thấy vậy, khẽ cười một tiếng, từ từ lại gần, Tô Ánh Nguyệt lùi về sau một bước, kéo dài khoảng cách với anh ta, trên khuôn mặt lộ vẻ không vui.

Huỳnh Tiến Dương nở một nụ cười khó hiểu: “Xem ra em thật sự rất ghét anh.”

“Anh lừa tôi?” Tô Ánh Nguyệt lạnh lùng nhìn Huỳnh Tiến Dương, ánh mắt càng ngày càng lạnh.

“Không lừa em.” Ánh mắt Huỳnh Tiến Dương bao phủ một tầng sương mù, sau đó nhanh chóng trở nên sắc sảo.

Trong lòng Tô Ánh Nguyệt rét lạnh, quay người lại muốn rời đi, Huỳnh Tiến Dương đã nhanh chóng kéo cô lại.

Khuôn mặt Huỳnh Tiến Dương u ám nhìn cô, ánh mắt rét lạnh lên tiếng: “Anh không chỉ biết chuyện của ba em, anh còn biết năm đó ba em bị hãm hại, em không muốn biết rốt cuộc ông ấy bị ai hại sao?”

Tô Ánh Nguyệt đột nhiên quay đầu lại nhìn anh ta, trong mắt hiện nên sự kinh ngạc không thể che đậy được: “Anh nói cái gì?”

Huỳnh Tiến Dương buông cô ra, trên khuôn mắt lướt qua một tia đắc ý vì đã đạt được ý đồ, chỉ ném lại hai từ “Lên xe”, sau đó quay người đi sang bên kia, lên xe.

Tô Ánh Nguyệt mím chặt môi, chỉ do dự hai giây, sau đó kéo cửa xe và lên xe.

Huỳnh Tiến Dương đưa cô đến một nhà hàng mang phong cách ấm áp.

“Bây giờ anh có thể nói với tôi chưa?” Tô Ánh Nguyệt ngồi đối diện với Huỳnh Tiến Dương, nhìn chậm rãi lật menu, trong lòng có chút lo lắng.

“Ăn cơm trước đi.”

Huỳnh Tiến Dương đưa menu đến trước mặt cô.

Tô Ánh Nguyệt không nhận, Huỳnh Tiến Dương thu lại, tự mình gọi món.

Sau khi món ăn được đưa lên, Huỳnh Tiến Dương khẽ cười lên tiếng: “Anh tùy tiện chọn mấy món, không biết em có thích không….”

“Không thích.”

Món ăn của nhà hàng, hình thức rất đẹp, nhưng thêm rất nhiều nguyên liệu, mũi của Tô Ánh Nguyệt gần đây rất thính, ngửi những mùi này liền cảm thấy có chút khẩu vị.

Sắc mặt của Huỳnh Tiến Dương cứng đờ, rất nhanh đã khôi phục lại sắc mặt, bộ dạng thản nhiên như thường: “Vậy thì đổi món khác.”

Tô Ánh Nguyệt liền hiểu ra, Huỳnh Tiến Dương chắc chắc biết cô rất muốn biết những chuyện kia từ anh ta, nên mới cố ý kéo cô đi.

Không may là, cô lại bị anh ta đoán trúng, cô thật sự rất muốn biết, rất rất muốn biết.

Huỳnh Tiến Dương có ý kéo cô đi, Tô Ánh Nguyệt không có cách nào chỉ có thể đi theo anh ta.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng bữa ăn cũng kết thúc.

“Đi thôi.”

“Đi đâu?” Tô Ánh Nguyệt cảnh giác nhìn Huỳnh Tiến Dương.

Khuôn mặt Huỳnh Tiến Dương mang theo ý cười, giọng nói nhẹ nhàng: “Đưa em đi thăm ba em.”

Thấy Tô Ánh Nguyệt không lên tiếng, Huỳnh Tiến Dương hỏi cô: “Không tin anh?”

Tô Ánh Nguyệt vẫn không nói chuyện, không nói gì với anh, đúng là cô không tin tưởng anh ta.

Vẻ mặt Huỳnh Tiến Dương có chút thay đổi, nụ cười trên khuôn mặt cứng lại, anh ta khẽ thở dài nói: “Ánh Nguyệt, chúng ta quen nhau từ nhỏ, trước đây chúng ta rất tốt….sao bây giờ lại biến thành như thế này?”

Trong giọng nói của Huỳnh Tiến Dương mang theo sự mất mát, khiến Tô Ánh Nguyệt có chút dao động.

Bọn họ đã quen nhau hơn mười năm, hai bên rất thân thiết, ngay cả khi họ quay lưng lại với nhau, cũng không thể xóa sạch tình bạn trước đây của họ.

Tô Ánh Nguyệt ngước mắt nhìn Huỳnh Tiến Dương, đôi mắt trong veo: “Đây là lần cuối cùng tôi tin anh.”

Vì tình bạn mười năm giữa mình và Huỳnh Tiến Dương cô sẽ tin tưởng Huỳnh Tiến Dương lần cuối.

Huỳnh Tiến Dương nghe thấy vậy, biểu cảm trên khuôn mặt cũng thay đổi mấy lần, trong ánh mắt lóe lên một tia đấu tranh, sau đó lại thay thế bằng sự chắc chắn: “Được.”

Hai người ra khỏi nhà hàng, sau đó trực tiếp lên xe.

Đến khi bước vào trong xe, Tô Ánh Nguyệt cảm thấy có chút ngột ngạt, Huỳnh Tiến Dương nhìn ra Tô Ánh Nguyệt có chút khó chịu, liền đưa cho cô một chai nước vừa mới mở.

Lúc này Tô Ánh Nguyệt không ăn cái gì, nhận lấy chai nước, uống hai ngụm.

Cô vặn chặt nắp, sau đó phát hiện ra Huỳnh Tiến Dương đang nhìn cô.

Ánh mắt của anh có chút kỳ lạ.

Tô Ánh Nguyệt rất nhạy bén cảm nhận được điều gì đó, nhìn anh hét lên một tiếng: “Dừng xe!”

Ngoài dự đoán của cô, Huỳnh Tiến Dương thật sự dừng xe.

Nhưng ý thức của Tô Ánh Nguyệt lại từ từ trở nên mơ hồ.

Huỳnh Tiến Dương không ngăn cô giơ tay ra để mở cửa xe, nhưng lúc tay cô vừa chạm đến cửa xe, đã không còn sức lực để kéo cửa xe ra.

Cô quay đầu nhìn Huỳnh Tiến Dương, ánh mắt lóe lên sự không cam lòng: “Tên….lừa đảo….”

Đồng tử của Huỳnh Tiến Dương co rút lại, bàn tay đang cầm vô lăng dần dần nắm chặt lại, giọng nói bình tĩnh một cách bất thường: “Đừng lãng phí sức lực nữa, ngủ một chút đi.”

“Anh….” Tô Ánh Nguyệt vẫn còn muốn nói cái gì nữa, cơn buồn ngủ liền ập đến, ý thức dần trở nên mơ hồ, dần dần mất đi ý thức.

Huỳnh Tiến Dương thấy cô đã “ngủ”, liền đưa tay ra đỡ cô, sau đó cởi áo khoác ra đắp lên người cô xong mới lấy điện thoại ra để gọi điện thoại.

Anh bấm một số điện thoại không được lưu trong danh bạ, điện thoại reo rất lâu mới được kết nối.

Người ở phía bên kia của điện thoại rõ ràng đang sử dụng một công cụ thay đổi giọng nói, giọng nói kỳ lạ mà lộ ra vẻ sợ hãi, không phân biệt được nam nữ.

“Việc kia tiến triển đến đâu rồi?”

Huỳnh Tiến Dương quay đầu liếc nhìn Tô Ánh Nguyệt đang nhắm chặt mắt khuôn mặt rất bình yên, vẻ mặt phức tạp, trong giọng nói mang theo sự lạnh lùng: “Ngươi chắc chắn trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không khiến Trần Minh Tân nghi ngờ?”

Người ở đầu bên kia điện thoại dường như đang cười khẩy: “Đó là đương nhiên, anh chỉ cần nói với tôi, bây giờ có phải anh đã đưa được Tô Ánh Nguyệt đi.”

Huỳnh Tiến Dương lạnh lùng trả lời một câu: “Nói linh tinh.”

Người kia bật cười, giọng nói trở nên âm u: “Tô Ánh Nguyệt lại tin tưởng anh? Cô ta chẳng qua cũng chỉ có như vậy thôi, thật ngu ngốc.”

Nghe thấy lời nói nữa, Huỳnh Tiến Dương cảm thấy trái tim của mình giống như bị cái gì đó đâm vào, vẻ mặt khó chịu “bang” một tiếng sau đó liền cúp máy.

Anh ta quay đầu lại nhìn Tô Ánh Nguyệt, nhớ đến lời nói trước khi cô ngất đi, đây là lần cuối cùng cô tin anh, trái tim liền dao động.

Nhưng anh ta lại nghĩ đến Trần Minh Tân.

Sự thù hận trong lòng đối với Trần Minh Tân lại dâng lên, khiến một chút dao động trong lòng anh ta nhanh chóng biến mất.