Ông Xã Thần Bí

Chương 261: Không được công nhận, không được công nhận...




Khi Tô Ánh Nguyệt đến hiệu thuốc, không có nhiều người ở đó lắm.

“Tôi muốn… thử thai.”

Thứ cần mua hơi nhạy cảm, nên Tô Ánh Nguyệt hơi nhút nhát, giọng nói cũng rất nhỏ.

“Gì cơ?” Nữ dược sĩ không hiểu cô nói gì, cau mày, thiếu kiên nhẫn hỏi lại cô.

Tô Ánh Nguyệt đành phải đè giọng nói lại.

“Ồ, que thử thai.”

Nữ dược sĩ nhắc lại, đưa cho Tô Ánh Nguyệt.

Cô ấy nói có hơi to, trên khuôn mặt Tô Ánh Nguyệt lóe lên một sự bối rối, sau khi lấy đồ cô nhanh chóng chạy ra ngoài.

Cô nhét que thử thai vào túi, giữ chặt lấy nó, cả người có vẻ lo lắng.

Đầu cô cúi xuống bước thật nhanh, nhưng tại ngã tư, cô phải dừng lại chờ đèn xanh.

“Tiếp theo, khách mời hôm nay của chúng ta là…”

Lúc này, giọng nói của MC trong màn hình lớn ở quảng trường đối diện đã thu hút sự chú ý của Tô Ánh Nguyệt.

Đó là một chương trình trò chuyện trực tiếp với người nổi tiếng rất hot.

Đôi khi Tô Ánh Nguyệt sẽ xem, mỗi tập đều sẽ mời một người nổi tiếng hoặc một nhóm làm khách.

Bao gồm các ngôi sao, doanh nhân nổi tiếng, vận động viên…

Phạm vi rất lớn, dù sao cũng là cả trong và ngoài nước, những người nổi tiếng trong các ngành công nghiệp khác nhau đều có mặt.

MC vừa chỉ nói một nửa những gì cô muốn nói, rồi đột nhiên dừng lại, đó rõ ràng là đang khiến người ta hồi hộp.

Nhưng từ biểu hiện phấn khích của MC, có thể thấy vị khách được mời lần này chắc chắn là lai lịch không nhỏ.

Những người qua đường khác đang chờ đèn xanh với Tô Ánh Nguyệt cũng nhìn lên cùng một hướng, ngay cả khi đèn xanh bật, cũng không ai qua.

Có vẻ như ai cũng tò mò về việc vị khách quý này có địa vị lớn bao nhiêu, để cho MC càng đắc ý.

Chẳng mấy chốc, bí ẩn đã được tiết lộ.

Giọng điệu của MC rất phấn khích: “Anh là ủy viên của hàng trăm triệu tài sản ròng, ông trùm tài chính bí ẩn nhất châu Âu của Tập đoàn LK –– anh Trần Minh Tân! Và ngôi sao điện ảnh nổi tiếng quốc tế –– cô Cố Hàm Yên!”

Khán giả vỡ òa trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt và la hét.

Tiếng vỗ tay và tiếng la hét kéo dài suốt một lúc, và cảnh quay hơi mất kiểm soát, MC đã mất rất nhiều nỗ lực mới làm dịu được hiện trường.

“Chúng tôi rất vinh dự được mời anh Trần Minh Tân và cô Cố Hàm Yên đến làm khách...”

Người MC nói gì sau đó, Tô Ánh Nguyệt cũng không chú ý.

Các ống kính phóng to, dừng lại trên người Trần Minh Tân và Cố Hàm Yên.

Trần Minh Tân vẫn diện một bộ đồ đen nhất quán, vẻ ngoài lạnh lùng và xa cách, nhưng, như thế này, anh trông thậm chí còn rực rỡ hơn.

Cố Hàm Yên trông thanh lịch và sắc sảo trong chiếc váy trắng.

Và…

Cố Hàm Yên nắm tay Trần Minh Tân ra sân khấu.

Chỉ sợ là không ai trong số những người đang xem chương trình lúc này sẽ không nghĩ họ rất hợp nhau.

Ngay cả bản thân Tô Ánh Nguyệt cũng phải thừa nhận họ thực sự họ trông rất xứng đôi.

“Trời đất! Đây là tổng giám đốc Tập đoàn LK, trẻ thế! Còn đẹp trai nữa!”

“Anh ấy quen Nữ thần Yên sao?”

“...”

Những câu cảm thán như vậy thật sự rất nhiều.

Tô Ánh Nguyệt ngây người nhìn màn hình lớn, Trần Minh Tân vẫn là khuôn mặt vô cảm như thường lệ.

Khi MC hỏi, anh sẽ trả lời, nhưng câu trả lời rất ít, nhưng may mắn là có Cố Hàm Yên, nên mọi thứ không quá lạnh nhạt.

Có một dòng phụ đề trong bài tường thuật: Khám phá bức màn bí ẩn của các ông trùm tài chính châu Âu và đưa bạn đến gần hơn với những năm tháng của các tỷ phú.

À!

Đúng là một tiêu đề tốt.

Cố Hàm Yên được người MC hỏi về mối quan hệ của cô với Trần Minh Tân, cô liếc nhìn Trần Minh Tân đang đứng một bên, với lấy tay anh.

Tô Ánh Nguyệt thấy Trần Minh Tân không có bất kỳ sự thiếu kiên nhẫn và né tránh nào.

Câu trả lời của Cố Hàm Yên cũng rất an toàn: “Chúng tôi là bạn tốt đã quen biết nhiều năm.”

Người MC rất đàng hoàng, không đi đến tận cùng của câu trả lời, dù sao cuộc phỏng vấn này cũng không phải là nhân vật nhỏ, cô không dám xem nhẹ.

MC nhanh chóng chuyển sang Trần Minh Tân: “Tôi có thể hỏi một câu hỏi cá nhân thay mặt cho bạn bè khán giả không?”

Sau khi người MC nói xong, có một tràng pháo tay vang lên từ hiện trường, thậm chí còn làm ồn thêm.

Trần Minh Tân khẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thẳm, đôi mắt dường như tràn ngập những đêm tối bất tận, vừa khó tin vừa không rõ ràng.

Một lát sau, giọng nói của Trần Minh Tân vang lên.

“Cô hỏi đi.”

Giọng nói của anh, vẫn hay như lần đầu Tô Ánh Nguyệt nghe thấy.

Kết cấu giống như nước vậy, khiến người ta cảm thấy khó khăn trong việc lựa ra bất kỳ tạp chất nào.

“Vậy tôi trực tiếp hỏi nhé.” MC cũng có vẻ xấu hổ: “Anh Trần thường bận rộn với công việc của mình, thỉnh thoảng anh sẽ yêu đương chứ?”

Nội dung là đang hỏi, liệu anh có đối tượng nào không.

Trần Minh Tân dường như đã biết trước được, anh bình tĩnh nói: “Đối với tôi, công việc không phải là quan trọng nhất, tình cảm con người là vấn đề thời gian và nỗ lực, việc dành thời gian cho chúng là điều tự nhiên.”

Tại sao anh không nói anh thực sự đã kết hôn rồi?

Cô cũng biết để thực hiện loại chương trình trò chuyện này, bản thân cần thận trọng.

MC hỏi một cách dè dặt, Trần Minh Tân trả lời một cách mơ hồ.

Khuôn mặt Tô Ánh Nguyệt hơi khó coi đi, cô biết tất cả những điều này, nhưng cô vẫn thấy trong lòng mình nghẹn lại một chút.

Dường như cô bỗng dưng không được công nhận, không được công nhận…

Một Trần Minh Tân quen thuộc và xa lạ như vậy, ngay cả khi anh âm thầm đối xử tốt với cô, nhưng trước rất nhiều trong cả nước và thậm chí là cả thế giới, anh sẽ không thừa nhận mình đã kết hôn với một người phụ nữ thanh danh bừa bộn và không có gì cả…



Đài truyền hình.

Kết thúc cuộc phỏng vấn, ra khỏi phòng phát sóng trực tiếp, Trần Minh Tân bực bội nới lỏng cà vạt, sải bước ra ngoài.

Cố Hàm Yên theo sát, khi thấy anh rời đi, cô nhanh chóng chạy về phía trước nhắc nhở anh: “Minh Tân, bây giờ anh không thể rời đi, một lát sẽ có cuộc phỏng vấn.”

Trần Minh Tân nhìn cô lạnh lùng: “Tránh sang một bên.”

Sắc mặt của Cố Hàm Yên thay đổi một chút, đúng lúc một nhân viên đi qua, cô nhanh chóng lấy lại thần sắc, giọng điệu có chút kỳ lạ: “Minh Tân!”

Ánh mắt của Trần Minh Tân lạnh lùng hơn một chút: “Tôi rất bận, phỏng vấn những điều nhàm chán như vậy, mỗi cô đi là được rồi, nhớ lấy, đừng nói linh tinh.”

Nói xong, anh khẽ đẩy Cố Hàm Yên ra, nhấc chân lên rời đi.

Cố Hàm Yên nắm chặt tay, cắn môi dữ dội, một sự u ám lóe lên dưới mắt cô.

Trần Minh Tân ghét cô thì sao? Chẳng phải anh vẫn đi cùng một chương trình với cô, anh vẫn không thể nào thoát khỏi cô, anh không thể đi ngược lại với mong muốn của ông anh…

Sau khi Trần Minh Tân thoát khỏi Cố Hàm Yên, anh lấy điện thoại di động ra gọi cho Tô Ánh Nguyệt.



Tô Ánh Nguyệt đứng ở ngã tư một lúc lâu, cho đến khi hai chân bị đau, cô mới đi đến quảng trường đối diện, tìm đại một chỗ ngồi.

Ngay khi cô ngồi xuống, Trần Minh Tân liền gọi đến.

Ngón tay gõ nhẹ vào, rồi nút đang nghe xuất hiện.

“Đang ở đâu?” Giọng nói của Trần Minh Tân bình tĩnh mà không có bất kỳ thăng trầm nào, như thể đang giấu việc anh và Cố Hàm Yên đã tham gia chương trình trò chuyện nổi tiếng và hấp dẫn nhất, nó không có ảnh hưởng gì đến anh.

Đôi mắt Tô Ánh Nguyệt nhìn về phía trước nhưng không tập trung, cô chọn nói dối theo bản thân: “Ở nhà, em mới ngủ dậy, khi nào anh về, em đói rồi.”

Trần Minh Tân nói đúng, cô là kẻ dối trá.