Người đàn ông trung niên vừa mới mở cửa lúc trước, sau khi đi vào liền đóng cửa lại.
Ông ta đi đến phía sau lưng Bá tước Augusto, cung kính đứng đó không nói một lời.
Tô Ánh Nguyệt đoán rằng người đàn ông trung niên này hẳn là Trần Chính.
Tiếng phổ thông của Bá tước Augusto rất chuẩn, nhưng khi nghe ông nói vẫn mang theo một một chút khẩu âm đặc biệt của người nước ngoài: “Xin chào, ta là Trần Úc Xuyên.”
Trần Úc Xuyên là tên của ông.
Tô Ánh Nguyệt mỉm cười: "Cháu là Tô Ánh Nguyệt."
Nhưng trong lòng cô lại vô cùng lo lắng.
Cô không đoán được thái độ của Trần Úc Xuyên.
Cô đã tưởng tượng, có lẽ một ông già đáng kính được tổng thống nước ngoài tôn vinh là Bá Tước, lúc nhìn thấy cô, sẽ nghiêm khắc nói với cô, cô không xứng với Trần Minh Tân các loại…
Nhưng hoàn toàn không ngờ, ông sẽ khách sáo với cô như vậy, có lẽ đây mới chỉ là bắt đầu.
Vừa nghĩ như vậy, trái tim Tô Ánh Nguyệt đã nhấc lên.
"Trước đây rất lâu ta đã nghe nói về nhà hàng này, nhưng lại không biết ở đây có món ăn nào ngon, làm phiền cô Tô.”
Trần Úc Xuyên vừa nói chuyện, vừa đem menu đẩy đến trước mặt Tô Ánh Nguyệt, để cô chọn món.
Mỗi lời nói và cử chỉ của ông cụ đều vô cùng thân sĩ, khiến cô bớt phóng túng lại, chăm chú gọi đồ.
Trong khi chờ đồ ăn lên, Trần Úc Xuyên lại cùng cô nói một chút chuyện phiếm, hỏi cô một chút chuyện liên quan đến thành phố Vân Châu.
Tô Ánh Nguyệt kiên nhẫn trả lời từng chút một, nhưng Trần Úc Xuyên lại không đề cập đến Trần Minh Tân, cũng không đề cập đến thân phận của ông.
Cuối cùng, sau khi phục vụ đưa đồ ăn lên, Trần Úc Xuyên khẽ nâng tay vung về phía sau lưng: “Điểm tâm ở đây rất ngon, Trần Chính, anh cũng ra ngoài ăn một chút đi.”
Lời nói vừa rời xuống, Trần Chính lập tức quay người đi ra, đồng thời đóng cửa lại.
Tô Ánh Nguyệt biết rằng sắp bắt đầu.
Trần Úc Xuyên ngả người ra sau, giọng nói không vộ vàng: “Cô Tô, cô kiên nhẫn hơn ta nghĩ.”
"Trà chiều chính là phải uống từ từ.” Tô Ánh Nguyệt vừa nói, vừa đứng dậy rót cho Trần Úc Xuyên một ly trà.
Động tác cực kỳ trôi chảy và cũng rất bình tĩnh.
Trần Úc Xuyên nheo mắt lại, thật lâu sau mới nói một câu: “Trước đây rất lâu ta đã từng thấy cô.”
Trước kia đã từng gặp cô sao?
Tô Ánh Nguyệt kinh ngạc: "Ông Trần trước kia đã từng gặp cháu sao?”
Nếu ông ấy đã nói cho cô biết tên của mình, cô nên dùng cách xưng hô trong nước để gọi ông ấy.
"Đó là chuyện cách đây rất lâu rồi.” Tốc độ nói chuyện của Trần Úc Xuyên rất chậm, dường như đang nhớ lại điều gì đó trong hồi ức.
Tô Ánh Nguyệt không dám hỏi nhiều, chỉ im lặng uống trà.
Rất nhanh, Trần Úc Xuyên lại đổi vẻ mặt, nghiêm nghị nói: "Chắc là cô biết hôm nay tôi gọi cô ra ngoài là vì lý do gì đúng không?”
"Biết rõ." Nếu chút thông minh nhỏ bé không thế đùa giỡn được thì dứt khoát thành thật một chút, người già không phải thường thích những đứa trẻ thành thật sao?
Trần Úc Xuyên nói: "Cô rất xinh đẹp."
"Cám ơn..."
Chữ “cám ơn” của Tô Ánh Nguyệt vừa nói ra thì lại nghe thấy Trần Úc Xuyên nói tiếp: "Nhưng ta cảm thấy cô không xứng với Minh Tân."
Tô Ánh Nguyệt không tự chủ nắm thật chặt chén trà trong tay.
Cô hơi cúi đầu, cẩn thận tính toán một chút, sau đó nói: “Chắc hẳn trong lòng của ông, Trần Minh Tân nhất định là rất tốt, có lẽ ai ở bên cạnh anh ấy, ông cũng sẽ không hài lòng.”
"Đúng thế." Trần Úc Xuyên thẳng thắn nói: "Minh Tân là người đàn ông trẻ tuổi nhất trong gia tộc Mogwynn của chúng ta, là người xuất sắc nhất, là sự kiêu ngạo của ta, cũng là sự kiêu ngạo của gia tộc Mogwynn, ta đã chọn cho nó một tiểu thư quý tộc làm vợ, nhưng nó lại cùng với cô, đây là chuyện đại nghịch bất đạo nhất mà nó từng làm.”
Cùng với cô, là đại nghịch bất đạo...
Tô Ánh Nguyệt rốt cuộc thì vẫn còn trẻ, khi nghe Trần Úc Xuyên nói thẳng như vậy, khuôn mặt lập tức thay đổi.
Có lẽ Trần Úc Xuyên cảm thấy quanh co lòng vòng cũng chỉ tốn thời gian.
"Ta cũng không phải kiểu trưởng bối cứng nhắc không hiểu chuyện, nhưng ta khó có thể tiếp nhận được, Minh Tân là đứa cháu ngoại mà ta yêu quý nhất, trong mắt ta nó vô cùng quý giá, cho nên, cô Tô, ta không thể tránh khỏi việc sẽ làm khó cô, xin cô tha lỗi.”
Lời này của Trần Úc Xuyên khiến Tô Ánh Nguyệt không biết phải phản ứng thế nào.
Cuối cùng, Tô Ánh Nguyệt nhếch môi, nhẹ gật đầu: "Cháu có thể hiểu được."
"Chúng ta tiếp tục, điểm tâm buổi chiều ở đây rất khá.” Trần Úc Xuyên nói, sau đó cầm một miếng bánh ngọt, ánh mắt sáng lên giống như đứa trẻ nhận được món đồ chơi mà mình yêu thích.
Tô Ánh Nguyệt nhẹ gật đầu, không nói gì.
Tô Ánh Nguyệt ngồi cùng Trần Úc Xuyên đến chiều.
Trần Úc Xuyên là người rất hay nói, dường như ông ấy rất thích thành phố Vân Châu, luôn hỏi Tô Ánh Nguyệt rất nhiều vấn đề.
Mặc dù suy nghĩ của Tô Ánh Nguyệt không ở chỗ này, nhưng vẫn trả lời từng câu hỏi của ông.
Cô nghĩ nếu như Trần Úc Xuyên không phải ông ngoại của Trần Minh Tân, hai người không phải có thân phận và lập trường như vậy, có lẽ cũng có thể trở thành bạn bè.
...
Đến lúc rời đi, đã là năm giờ ba mươi phút.
Trần Úc Xuyên và Trần Chính đi trước, cô đứng ở trước cửa nhà hàng nhìn hai người lên xe, sau khi chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, cô mới trở lại xe của mình.
Cô mở điện thoại ra thì thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ, đều là Trần Minh Tân gọi tới.
Trước đó lúc vào phòng ăn, cô đã cài đặt điện thoại ở chế độ im lặng.
Ngón tay đặt trên số điện thoại của Trần Minh Tân hai lần, sau đó quyết định gọi lại.
Đột nhiên, rất muốn nghe giọng nói của anh.
Bây giờ cả người cô hoàn toàn không có trọng lượng, trống rỗng, trong lòng hốt hoảng.
Điện thoại vừa được kết nối, chỉ nghe thấy giọng nói tức giận của Trần Minh Tân: "Tô Ánh Nguyệt, tại sao em vẫn chưa trở về?”
Cảm xúc của Tô Ánh Nguyệt không được tốt, chỉ nhẹ giọng trả lời một câu: “Lập tức trở về.”
Đầu bên kia im lặng một lát, rất nhanh lại vang lên giọng nói trầm thấp của Trần Minh Tân: “Sao vậy?”
"Không sao cả." Tô Ánh Nguyệt đặt tay lên vô lăng, duy trì một tư thế cổ quái dị thường nghe điện thoại.
"Tôi tới đón em.”
"Không cần, em lập tức trở về.”
Tô Ánh Nguyệt nói xong câu này, liền cúp điện thoại.
Thật ra cô không hề muốn trở về chút nào.
Tô Ánh Nguyệt hít sâu một hơi, lái xe hướng về khu biệt thự hào hoa nhất thành phố Vân Châu.
Kết quả là chưa lái đi được bao xa thì chiếc xe bị chặn lại.
"Xin chào, xin cho hỏi ngài biết phía trước có chuyện gì sao?” Tô Ánh Nguyệt hạ cửa sổ xe xuống, hỏi một người đang đứng trước mặt.
Người kia nhìn lại, thấy người đẹp xe sang, vội vàng trả lời: “Phía trước có tai nạn xe, đang kiểm tra bằng lái xe.”
Bằng lái xe...
"Cám ơn." Tô Ánh Nguyệt gật đầu nói cám ơn, sau đó quay người lại.
Bực bội túm tóc, hay là bỏ xe lại và trốn đi?
Thế nhưng cảnh sát giao thông sẽ tìm thấy chiếc xe này của cô.
Cảnh sát giao thông gõ gõ cửa sổ xe: "Thưa cô, làm phiền cô cho chúng tôi kiểm tra bằng lái xe.”
Tô Ánh Nguyệt hạ cửa sổ xe xuống, mặt không chút biểu cảm, cam chịu nói: "Tôi quên mang theo."
Sau đó, xe bị giữ lại.
Sắc trời đã muộn, lại là giờ cao điểm.
Tô Ánh Nguyệt đứng ở ven đường và không thể lấy xe.
Một lát sau, điện thoại di động của cô lại vang lên.
Tô Ánh Nguyệt nhận điện thoại: "Alo?"
Điện thoại di động truyền đến giọng nói lạnh lùng của Trần Minh Tân: “Đồ đần, tới đây.”
Tô Ánh Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu lên đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đứng trước một chiếc xe bên kia đường.