Ông Xã Thần Bí

Chương 139: Thời cơ tốt để vả mặt




Tô Ánh Nguyệt ngưng thần suy tư, An Hạ cho rằng mình đã kích động tới chuyện đau lòng của cô liền vội vàng nói: “Bọn họ tương đối nhạt nhẽo, năm nào cũng tổ chức gặp mặt một lần, dù sao tớ cũng chưa đi lần nào.”

Thực ra cô ấy từng đi một lần, kết quả toàn bộ quá trình đều bị người khác truy hỏi chuyện Tô Ánh Nguyệt.

Hơn nữa, những người đó nói toàn những lời khó nghe, mặc dù An Hạ có lòng muốn thanh minh với họ, nhưng chỉ cần cô vừa mở miệng thì sao cũng không nói lại được họ.

Vì thế, mấy năm sau cô đều không đi nữa nhưng thi thoảng cũng sẽ đọc tin nhắn trong nhóm mọi người nói chuyện.

Chuyện sẩy thai xảy ra vào một tháng cuối cùng của cấp ba, trước đó Tô Ánh Nguyệt vẫn luôn ở đẳng cấp nữ thần.

An Hạ vẫn luôn là bạn tốt của Tô Ánh Nguyệt, cô ấy hiểu rõ thái độ làm người của Tô Ánh Nguyệt, đừng nói khi đó Tô Ánh Nguyệt không yêu đương sớm rồi vụng trộm ăn trái cấm, cho dù có thì cô ấy cũng là người dám làm dám chịu.

Mà bây giờ Tô Ánh Nguyệt về lại Tô thị lại có một người chồng là Boss Tần lợi hại như vậy, An Hạ cảm thấy đây chính là thời cơ tốt để vả mặt!

Chỉ nghĩ như vậy thôi An Hạ đã cảm thấy đau mặt thay mấy người kia rồi.

Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu nhìn chăm chú An Hạ hai giây, ánh mắt biết rõ đó khiến An Hạ có chút không đỡ được, vừa định ăn ngay nói thật thì Tô Ánh Nguyệt lại nói: “Tớ sẽ suy nghĩ.”

An Hạ hỏi cô: “Cậu định đi?”

Nếu như Tô Ánh Nguyệt không muốn đi sẽ từ chối thẳng thừng, cô ấy nói suy nghĩ thì đến tám mươi phần trăm khả năng sẽ đi.

“Đến lúc đó rồi nói.” Tô Ánh Nguyệt vừa nói vừa thu dọn đồ của mình: “Đi thôi, tan làm rồi, bên ngoài đang mưa, tớ đưa cậu về.”

“Không cần đâu...”

“Không sao, trời mưa mới đưa cậu thôi, bình thường còn lâu nhé.”

Tô Ánh Nguyệt cũng không nghe lời từ chối của An Hạ, không chút suy nghĩ liền kéo cô ấy ra ngoài rồi nhét vào xe mình.

Đưa An Hạ về, Tô Ánh Nguyệt mới lái xe về vịnh Vân Thượng.

Kết quả còn chưa đi xa, Trần Minh Tân đã gọi điện tới.

Giọng nói lạnh lùng trong trẻo của anh vang lên lại vô cùng dễ nghe: “Đang ở đâu?”

Giờ này bình thường cô đã về đến nhà, hôm nay anh đã về nửa tiếng rồi mà vẫn chưa thấy cô đâu.

Tô Ánh Nguyệt đỗ xe bên lề đường: “Vừa mới đưa An Hạ về, bây giờ đang trên đường về nhà, sắp đến nơi rồi.”

Đáy lòng lại lầm bầm nói xấu, không chỉ muộn nửa tiếng thôi à, thế mà cũng phải gọi điện hỏi, cô cũng không phải trẻ con.

...

Khi về đến nhà, đi đến cửa phòng khách liền thấy Thịt Bò đang ngồi chồm hổm trước cửa, nhìn màn mưa bên ngoài, vẻ mặt âu sầu.

Tô Ánh Nguyệt dễ dàng hiểu được mục đích trong lòng nó: Trời mưa không được ra ngoài chơi, thật bi thương.

“Thịt Bò.” Tô Ánh Nguyệt cười vuốt ve nó.

Thịt Bò lười biếng nhìn cô một cái, đột nhiên xoay người chạy vào trong sau đó lại nhanh chóng chạy lại, trong miệng ngậm một cục xương chó đồ chơi.

Miệng ngậm cục xương, nhảy lên rồi đưa hai chân trước bám vào người Tô Ánh Nguyệt, ý bảo cô hãy cầm lấy cục xương nó đang ngậm.

Tô Ánh Nguyệt đưa tay cầm lấy, kết quả nó còn ngậm chặt hơn, kéo cục xương đồ chơi ném không muốn mạng, đến khi Tô Ánh Nguyệt hất tay ra sau đó ‘ư ử’ hai tiếng, đắc ý lại gác hai chân trước lên người cô.

“Ha ha.” Tô Ánh Nguyệt cười lạnh hai tiếng, rất cao lãnh liếc mắt nhìn rồi vòng qua nó đi vào trong.

Thịt Bò không cam lòng, đi theo phía sau cô.

Tô Ánh Nguyệt đi vào trong liền nghe thấy tiếng động trong phòng bếp, cô xoay người đắc ý cười với Thịt Bò một tiếng: “Mẹ là người đã có chồng còn con cẩu độc thân tự chơi một mình đi.”

Nói xong tùy tay vứt chiếc túi lên ghế sofa, nhẹ chân nhẹ tay đi vào bếp.

Thịt Bò nhả cục xương đồ chơi trong miệng ra, ngồi chồm hổm tại chỗ cũ, biểu cảm trên mặt càng thêm bi thương, trong khoảnh khắc vừa nãy nó cảm nhận được sự ác ý sâu sắc đến từ nhân loại.

...

Tô Ánh Nguyệt nhẹ chân nhẹ tay đi tới cửa phòng bếp, ló chiếc đầu nhỏ vào trong nhìn.

Trần Minh Tân đã thay bộ đồ ở nhà màu xám đậm, bóng lưng cao lớn thẳng tắp đứng đối diện cô đang thái đồ trên thớt, trên bếp là nồi cách thủy đang đun phát ra tiếng sôi ‘ùng ục’, Tô Ánh Nguyệt đã ngửi được mùi thơm.

Cô nhón chân cẩn thận đi đến sau lưng anh, ý đồ đột nhiên ôm từ phía sau cho anh một bất ngờ.

Kết quả cô vừa đi tới phía sau lưng, anh lại đột nhiên đi sang bên cạnh một bước, tay Tô Ánh Nguyệt rơi vào khoảng không, sắc mặt trong nháy mắt đờ đẫn.

Khi cô còn đang đờ đẫn thì Trần Minh Tân vừa dịch sang bên cạnh đã cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn.

Nụ hôn này nhẹ nhàng mà nhanh chóng nhưng lại vô cùng say lòng người, Tô Ánh Nguyệt cảm nhận rõ ràng cảm giác muốn hôn mê.

Không đợi cô phản ứng lại, Trần Minh Tân đã đưa tay búng lên trán cô một cái: “Hồi thần.”

Tô Ánh Nguyệt trong nháy mắt hồi thần lại một cách rất thần kỳ, trừng to mắt nhìn anh: “Vừa nãy sao anh nhìn thấy tôi?!”

Trần Minh Tân nhíu mày, nhét một miếng cà rốt vào miệng cô, giọng nói trầm thấp lạnh lùng lại mang theo ý cười nhẹ không dễ phát hiện: “Tự đoán, không đoán được thì tối nay chỉ có thể ăn cà rốt.”

“...” Sớm biết vậy thì cô đã chơi cùng Thịt Bò, không đến tìm chồng nữa rồi.

Tô Ánh Nguyệt lập tức nhả miếng cà rốt ra tay, Trần Minh Tân quay đầu vẻ mặt không cảm xúc nhìn cô, Tô Ánh Nguyệt lại nhanh chóng nhét vào miệng.

Trên mặt Trần Minh Tân hiện lên vẻ kinh ngạc: “Ghê tởm vậy mà vẫn ăn?”

“Anh...” Nếu không phải nhìn thấy vẻ mặt đó của anh, cô sẽ bị dọa đến mức nhét lại vào miệng ăn tiếp à? Có không?!

Trần Minh Tân nhìn dáng vẻ không phục của cô, trong mắt hiện lên ý cười, xoay đầu không nhìn cô nữa.

Tô Ánh Nguyệt nhai hết miếng cà rốt trong miệng, ngồi xuống phía sau lưng anh, nhìn bóng lưng anh một hồi lâu mới nói lớn: “Vì anh đã nhìn thấy bóng dáng tôi trước!”

“Ừm.” Ngữ điệu Trần Minh Tân tự nhiên không để ý khiến Tô Ánh Nguyệt cảm thấy bản thân bị coi thường.

Vì thế, đến bữa ăn cơm, Tô Ánh Nguyệt đã hóa bi phẫn thành sức ăn, dáng ăn có chút mạnh mẽ hung dữ.

Thịt Bò ở một bên đang ăn thức ăn cho chó, trực tiếp ngồi chồm hổm dậy nghiêng đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt ăn cơm.

Trần Minh Tân ngước mắt nhìn Tô Ánh Nguyệt một cái, gắp một miếng thịt kho tàu, nhúng vào bát canh sau đó thả vào đĩa thức ăn của Thịt Bò, giọng nói nhàn nhạt: “Đừng học cách ăn của mẹ con, không tốt cho sức khỏe.”

Tô Ánh Nguyệt: “...”

...

Hậu quả của việc hóa bi phẫn thành sức ăn chính là... Tô Ánh Nguyệt đã ăn no căng.

Trần Minh Tân kéo cô nằm trong ngực anh, bàn tay to đặt lên bụng cô, động tác nhẹ nhàng có quy luật xoa đều, giọng nói trước nay luôn lạnh lùng mà trong trẻo mang theo tia bất đắc dĩ: “Lần sau có còn dỗi nữa không?”

Tô Ánh Nguyệt lúc này đã thoải mái không ít, giọng nói phản bác: “Không dỗi, tôi là muốn ăn no.”

Trần Minh Tân đưa tay để bên miệng khẽ ho một tiếng, quyết định vẫn là không nên vạch trần cô vợ nhỏ của mình.

Tô Ánh Nguyệt đột nhiên nhớ đến chuyện trước đây Trần Minh Tân nói sẽ giúp cô điều tra chuyện của ba.

Tô Ánh Nguyệt đưa tay giữ lấy bàn tay to của Trần Minh Tân, cất giọng hỏi: “Trước đây anh nói sẽ giúp tôi điều tra chuyện của ba, thế đã có tin tức gì chưa?”

Câu nói này như thần chú định thân khiến cả người Trần Minh Tân yên tĩnh trong chớp mắt.

Qua một lúc, Tô Ánh Nguyệt mới nghe thấy giọng nói thoáng nhiễm lạnh của anh: “Vì thời gian trôi qua quá lâu nên tạm thời vẫn chưa có tin tức gì.”