Ông Xã Thần Bí

Chương 115: Anh ấy tình nguyện nuông chiều tôi




Cố Hàm Yên thấy thái độ của Tô Ánh Nguyệt thì trên mặt có vẻ hơi xấu hổ, cô ta quay đầu nhìn Trần Minh Tân: "Minh Tân, cô ấy không chào đón em sao?"

Trần Minh Tân ngẩng đầu liếc nhìn cô ta, nhưng mà lại giống như nói với Bùi Chính Thành: "Muốn đến nhà tôi, đã được tôi đồng ý chưa?"

Ý trách móc trong lời nói rõ ràng.

Biết Cố Hàm Yên nhiều năm như vậy, cô ta lại là phụ nữ, anh không muốn cô ta quá mất mặt, không muốn cứ như vậy làm cô ta mất thể diện.

Nhưng mà anh với Bùi Chính Thành thì muốn nói gì thì nói.

Anh chỉ muốn mạnh mẽ bắt Tô Ánh Nguyệt về, vốn định về nhà giải thích rõ.

Kết quả là vừa về đến nhà Bùi Chính Thành đã khiến anh như thế, đúng là anh em tốt mà.

Bùi Chính Thành: "..."

Bùi Chính Thành trước giờ đều nhẹ dạ với phụ nữ, Cố Hàm Yên rất xinh đẹp, mọi người còn là bạn bè, cô ta ăn vạ với anh ta, anh ta bèn không đành lòng khiến cô ta thất vọng, cũng chỉ đành đưa cô ta đến đây.

Trong lòng anh ta cũng đã rất hối hận, ban nãy thấy phản ứng của Tô Ánh Nguyệt, có lẽ là đang giận dỗi Trần Minh Tân.

Hình như anh ta đã làm một chuyện ngu ngốc.

"Anh không nên trách Chính Thành, là em muốn đến." Cố Hàm Yên bóp chặt lấy túi xách trong tay, vẻ mặt có chút không được tự nhiên, lên tiếng giải vây cho Bùi Chính Thành.

Trần Minh Tân quay đầu nhìn cô ta, ánh mắt có chút lạnh lẽo, Cố Hàm yên bỗng cảm giác chột dạ.

Anh nghĩ đến phản ứng ban nãy của Tô Ánh Nguyệt, ánh mắt có chút ý cười.

Lúc cô ta đang định cúi đầu, Trần Minh Tân thu hồi ánh mắt: "nếu đã đến cửa thì vào đi."

Nói xong bèn đi vào.

Vừa vào thì thấy Tô Ánh Nguyệt không có trong phòng khách.

Anh đi lên lầu tìm, đẩy cửa phòng ngủ, chỉ nghe thấy trong phòng tắm truyền ra tiếng xối nước.

Trần Minh Tân gài cửa, nét mặt có chút nghi ngờ, bây giờ anh ngược lại không hiểu được suy nghĩ của Tô Ánh Nguyệt.

Anh dừng một chút, đi vào, gõ cửa phòng tắm: "Tối nay muốn ăn gì?"

Tiếng nước bên trong ngừng lại một lát, giọng nói vang lẫn tiếng nước vang lên, chỉ nói đại khái: "Ăn gì cũng được."

Sau đó lại vang lên tiếng nước chảy.

Trần Minh Tân dừng lại một chút, nở nụ cười.

Tâm trạng rất tốt xoay người đi ra.

...

Dưới lầu, Bùi Chính Thành và Cố Hàm Yên đã vào phòng khách.

Bùi Chính Thành rót cho Cố Hàm Yên ly nước, đang nói gì đó với nhau, nhưng mà rõ ràng là Cố Hàm Yên không yên lòng, thỉnh thoảng nhìn về phía cầu thang phía sau một chút.

Mãi đến khi Trần Minh Tân đi xuống, cô ta đứng dậy: "Minh Tân.

Nói xong, lại giả vờ nhìn phía sau anh một chút, thấy chỉ có mình anh, bèn tò mò hỏi: "Cô gái ban nãy đâu?"

"Là vợ." Trần Minh Tân nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô.

Cố Hàm Yên nghe anh nói vậy, giật mình, rất nhanh vẻ mặt lại cười cười như bình thường, cũng không hỏi tiếp.

Bùi Chính Thành thấy không khí có vẻ ngại ngùng, muốn nói gì đó, lại nghe Trần Minh Tân nói: "Tôi đi nấu cơm, cậu tiếp cô Cố."

Giọng nói không thể nghi ngờ.

Gần như nụ cười trên mặt Cố Hàm Yên cứng đờ.

Anh gọi cô ta là cô Cố.

Nhiều năm như vậy, anh vẫn cứ gọi cô là cô Cố.

Ngay cả Bùi Chính Thành cũng gọi cô ta là "Hàm Yên", cô ta giống như là mãi mãi cũng không thể bước vào lòng người đàn ông này, dù cô ta đã khiến nhiều người như vậy thích cô ta, thích cô ta đóng kịch.

Bùi Chính Thành cảm thấy thái độ của Trần Minh Tân quá mức lãnh đạm, nhưng cũng biết là có vẻ Trần Minh Tân tức giận, cũng không dám nhiều lời nữa.

Trần Minh Tân vào bếp, mở tủ lạnh ra, thấy bên trong trừ đồ ăn mà anh mua về lần trước còn có thêm những thứ rau dưa khác, còn có một phần cá đã làm sẵn.

Con cá này thật ra là hôm qua Tô Ánh Nguyệt sợ làm không tốt, mua thêm một con, không ngờ kết quả là một lần đã thành công.

Sao bỗng nhiên cô ấy lại nghĩ đến việc mua thức ăn?

Ý nghĩ này xẹt qua đầu, Trần Minh Tân cũng không nghĩ gì nhiều, bắt đầu làm cơm.

...

Tô Ánh Nguyệt tắm rửa xong thì đi ra, cả người tỉnh táo hơn rất nhiều.

Cô mới là vợ của Trần Minh Tân đó?

Cố Hàm Yên cho dù có là ngôi sao điện ảnh quốc tế gì đó thì lên quan gì đến cô chứ? Cô ta tự mò đến cửa là muốn làm gì? Cùng lắm chỉ là coi trọng Trần Minh Tân thôi.

Nợ tối hôm qua cô còn chưa tính với Trần Minh Tân đâu!

Hôm nay dám để Bùi Chính Thành đưa người đến cửa!

Nếu như tối qua Trần Minh Tân thật sự làm gì có lỗi với cô, cô sẽ ly hôn với anh, vậy thì có thể giống như An Hạ nói, chia tay xong sẽ có tiền sinh hoạt.

Ngay cả Bùi Chính Thành cũng biết Cố Hàm Yên, còn có thể đưa cô ta đến nhà, nói vậy thời gian bọn họ quen biết nhau cũng không ngắn.

Nếu là thời gian không ngắn, muốn ở bên nhau thì đã ở bên nhau rôi, cần gì phải đợi đến giờ mới dan díu đâu? Trần Minh Tân cũng không phải không có đầu óc.

Nghĩ vậy, cô bèn sấy tóc thay quần áo xuống lầu.

Trong phòng khách chỉ có một mình Bùi Chính Thành.

Bùi Chính Thành ngẩng lên đã nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt, cười tươi đến híp mắt lấy lòng: "Chị dâu!"

Tô Ánh Nguyệt cười lạnh: "Không dám nhận."

Anh ta biết bà cô này đúng là đã tức giận.

"Hàm Yên và Minh Tân không có gì, mọi người đều là bạn bè, mấy năm nay cô ấy đều ở nước ngoài, khó khăn lắm mới về nước một chuyến, bèn..."

Rốt cuộc, thấy ý cười ngày càng sâu của Tô Ánh Nguyệt, Bùi Chính Thành không thể nói tiếp mấy câu sau, nói anh ta không biết Hàm Yên có ý đồ kia với Minh Tân thì là không thể, dù sao anh ta cũng là một tay lão làng trong tình trường.

"Không nói tiếp?" Tô Ánh Nguyệt lên tiếng hỏi anh ta.

Bùi Chính Thành nhìn vẻ mặt vẫn ung dung của Tô Ánh Nguyệt, không thể không cảm thấy cô ngày càng giống Trần Minh Tân, trong lòng có vẻ mơ hồ: "Sau đó... Không có gì đáng nói..."

Tô Ánh Nguyệt cũng không muốn nghe anh ta nói tiếp, xoay người đi vào bếp.

"Muốn xào thịt bò sao?"

Vẫn chưa vào phòng đã nghe thấy giọng nói dịu dàng của Cố Hàm Yên.

Một người rất xinh đẹp, giọng nói cũng rất êm tai, Cố Hàm Yên chính là như vậy.

Tô Ánh Nguyệt dừng một chút, vẫn bước vào.

Đừng nói là người đàn ông của Tô Ánh Nguyệt, cho dù là con chó, không có sự cho phép của cô thì không ai được đụng đến.

Tô Ánh Nguyệt đi vào, dựa vào cửa: "Tất nhiên là muốn xào thịt bò, vẫn giống như trước, bỏ nhiều ớt vào."

Nghe thấy giọng cô, hai người ở trong quay ra nhìn cô.

Trần Minh Tân đang cắt gì đó, Cố Hàm Yên đứng bên cạnh anh, trên người đeo tạp dề, tay áo vén lên, tóc dài buộc lại, nhìn cứ như là thoải mái ở nhà.

Nếu không phải là một người là chồng cô, cô cũng sẽ cảm thấy bức tranh này rất đẹp.

Cố Hàm Yên thấy cô đột nhiên xuất hiện, chần chừ nói: "Nhưng mà... Minh Tân không ăn cay."

"Nhưng mà tôi thích." Tô Ánh Nguyệt nở nụ cười trong sáng thuần khiết.

Vẻ mặt Cố Hàm Yên hơi thay đổi, rất nhanh nở nụ cười: "Anh ấy..."

"Tôi thích anh ấy cũng thích, hơn nữa, anh ấy tình nguyện cưng chiều tôi." Tô Ánh Nguyệt vui vẻ nhìn vẻ mặt thay đổi của Cố Hàm Yên.