Lãnh Ngạn lại rất ung dung thản nhiên, lặng lẽ đưa một tờ chi phiếu cho Duy Nhất. Duy Nhất hiểu ý của anh, bỏ tờ chi phiếu vào thùng tiền quyên góp.
Đình Vũ giảo hoạt cầm lấy tờ chi phiếu mở ra, mừng rỡ không thôi, “Mười triệu! Cảm ơn Lãnh phu nhân, tôi đại biểu tất cả đồng bào khu vực gặp nạn cảm ơn Lãnh phu nhân!” Đám người xôn xao lần nữa.
Đình Vũ cầm tờ chi phiếu trong tay hưng phấn nói với tất cả mọi người, “Nếu Lãnh phu nhân làm tấm gương tốt cho chúng ta, như vậy có phải mọi người nên noi theo, chìa tay giúp đỡ đồng bào khu vực gặp nạn?”
Ngay lập tức, nhiều cô gái từ trong góc hội trường xông ra, cầm hòm quyên tiền xuyên qua đám người. Dưới tình thế này, mọi người rối rít khảng khái quyên góp tiền, ngay cả Cầu Phỉ Nhi cũng không khỏi mất một số máu lớn.
Nhân viên truyền thông không chịu bỏ qua cơ hội này, chen đến trước mặt Lãnh Ngạn và Duy Nhất, không mất thời cơ mà hỏi: “Xin hỏi Lãnh phu nhân nghĩ như thế nào? Có thể vì khu vực gặp nạn mà quyên tặng mười triệu, lại mua áo sơ mi giảm giá cho tiên sinh nhà mình, trước chưa từng nói Lãnh tiên sinh đã kết hôn, có phải tình cảm vợ chồng bất hòa?”
Duy Nhất chưa từng đối mặt với phóng viên, mới đầu hơi khẩn trương, Lãnh Ngạn nắm chặt tay cô, hình như Duy Nhất cảm nhận được khích lệ của anh, đánh bạo nói, “Tôi cảm thấy quần áo là dùng để mặc, bất kỳ vật gì có thể phát huy công dụng của nó là đủ rồi. Nếu như mua một cái áo sơ mi giảm giá mà tiết kiệm được thêm chút tiền để mua một trăm quyển sách cho nhiều đứa nhỏ ở khu vực gặp nạn, nếu thế tôi sẽ chọn làm như vậy. Về phần tiên sinh nhà tôi, cho dù anh mặc bộ quần áo giá trị một vạn tệ hay mười đồng, ý nghĩa đối với tôi, đối với Kỳ Thịnh, đối với xã hội đều giống nhau! Tuyệt đối sẽ không vì quần áo mà chê bai giá trị bản thân anh ấy.”
Lời nói của Duy Nhất được mọi người trong sảnh ủng hộ, phóng viên còn định tiếp tục hỏi, Lãnh Ngạn liếc mắt ra hiệu, không biết vệ sĩ từ nơi nào ra chặn bọn họ lại, “Thật xin lỗi, Lãnh tiên sinh và Lãnh phu nhân còn có việc, xin cáo từ trước.”
Dưới sự bảo vệ của vệ sĩ, Duy Nhất và Lãnh Ngạn rời khỏi hội trường.
Lôi Đình Ân thấy rất có lỗi với bọn họ vì chuyện ngày hôm nay, tự mình làm lái xe cho bọn họ, đưa bọn họ về khách sạn, sau xe bọn họ, còn một chuỗi dài xe vệ sĩ đi theo.
Duy Nhất lặng lẽ hỏi Lãnh Ngạn, “Rốt cuộc Lôi Đình Ân là ai? Thanh thế thật lớn!”
“Người xấu!” Lãnh Ngạn cười một tiếng.
Lời này bị Lôi Đình Ân nghe thấy, quay đầu cười nói, “Đúng! Anh là người xấu! Chuyên bắt cóc nhà giàu nhất! Lãnh phu nhân, ông xã của em đáng giá bao nhiêu? Mười triệu hay hai mươi triệu? Đưa tiền chuộc đây!”
Lãnh Ngạn cười không nói, Duy Nhất cũng biết là nói đùa, nhưng lại phát hiện Lãnh Ngạn khiêm tốn lạnh lùng đến mấy vẫn rất buông lỏng trước mặt bạn bè, Lôi Đình Ân này chắc cũng là bạn tốt nhiều năm của anh.
“Rất xin lỗi, Lãnh Ngạn, nói mời hai người ăn cơm, nhưng hai người còn chưa được ăn gì, như vậy đi, hôm nay tôi nhịn đau để cậu ra một đao, muốn đi đâu ăn? Tùy cậu!” Lôi Đình Ân nói.
“Em muốn ăn gì?” Lãnh Ngạn lại hỏi Duy Nhất.
Duy Nhất nhớ trong nhiều phim thần tượng của Nhật Bản đều có cảnh ăn mỳ ở lề đường, thoạt nhìn ăn vô cùng ngon, nên rất ước mơ, “Muốn ăn mì! Này, đúng, đúng rồi, là chỗ đó!” Cô chỉ ra ngoài cửa xe.
Lôi Đình Ân thiếu chút nữa phun điên cuồng, ánh mắt chuyển sang Lãnh Ngạn, “Không phải chứ?! Em dâu dễ nuôi như vậy, cậu đúng là nhặt được tiện nghi.”
Lãnh Ngạn nhìn Duy Nhất mỉm cười, “Thật sự muốn ăn mỳ sao? Khó có cơ hội làm thịt Lôi Đình Ân? Cậu ta nổi danh là vắt cổ chày ra nước!”
Duy Nhất suy nghĩ một chút, “Vậy em ăn hai chén là được?!”
Trong xe nổ ra một trận cười to, Lôi Đình Ân lắc đầu liên tục, “Em dâu thật hài hước! Lãnh Ngạn, khó trách tuyết trên núi băng của cậu tan rồi! Được! Ăn mỳ đi!”
Vì vậy, đầu đường đột nhiên nhiều thêm một phong cảnh đẹp đẽ. Hai người đàn ông đẹp trai mà phong độ cộng thêm một người phụ nữ trong sáng ngây thơ mà xinh đẹp, ngồi ăn mỳ ở lề đường, mà cả con đường, hai dãy vệ sỹ đứng thật chỉnh tề, không biết còn cho rằng quay phim.
Lãnh Ngạn không thích ăn mỳ, ăn hai miếng, rồi lẳng lặng nhìn Duy Nhất ăn. Duy Nhất ăn hai chén không nói, còn lấy phần của Lãnh Ngạn làm của riêng.
“Ăn ngon như vậy sao?” Lôi Đình Ân rất khó hiểu.
“Ăn ngon!” Duy Nhất mím môi, hồi tưởng lại hương vị mỳ, “Nếu mỗi ngày đều có thể ăn đồ như vậy, em đã rất thỏa mãn rồi!”
Lôi Đình Ân kinh ngạc nhìn Lãnh Ngạn, “Sao tôi có cảm giác cậu ngược đãi em dâu.”
“Không phải!” Duy Nhất vội vàng giải thích thay cho ông xã, “Cuộc sống ở nhà họ Lãnh rất tốt, chỉ có điều em nhớ lại ngày trước, nếu như mẹ vẫn còn sống thì tốt bao nhiêu…” Ngày trước bôn ba vì kế sinh nhai với mẹ rốt cuộc đã qua, nhưng mà, mẹ không còn…
Lãnh Ngạn không lên tiếng, chỉ nắm lấy tay cô. Duy Nhất khẽ mỉm cười với anh, mười ngón tay đan xen, tất cả không cần nói…
Ánh mắt Lôi Đình Ân rơi vào tay nắm chặt của bọn họ, hiểu ý cười, có lẽ, hắn ở lại chính là người dư thừa rồi…
“OK! Ăn no, tiễn hai người về khách sạn! Tôi không trễ nải hai người làm chính sự! Ha ha!” Anh dẫn đầu lên xe.
Tạm biệt Lôi Đình Ân ở trước cửa khách sạn, vừa vào thang máy, Lãnh Ngạn liền hôn Duy Nhất.
Duy Nhất cuống quýt đẩy anh ra, “Anh làm gì đấy? Như vậy nếu có người đi vào sẽ nhìn thấy!”
“Không sợ! Không ai biết em!” Anh tiếp tục cuốn lấy Duy Nhất.
“Nhưng bọn họ biết anh! Còn nữa, em có lời quan trọng muốn nói với anh!” Duy Nhất tránh môi anh.
“Nói cái gì? Nói nhanh lên!” Nhìn ra được Lãnh Ngạn hết sức đè nén nhiệt tình.
Duy Nhất lẩm bẩm hồi lâu, lại nói ra một câu, “Xin lỗi…”
“Xin lỗi cái gì?” Lãnh Ngạn cau mày.
“Áo sơ mi đó, em không biết sẽ mang lại cho anh phiền phức lớn như vậy, em thật sự không biết… Còn nữa, hôm nay nói như vậy trước mặt phóng viên, em cũng không biết có thỏa đáng hay không, Lãnh Ngạn, em cảm thấy em không thích hợp làm phu nhân nhà giàu…” Dáng vẻ nói chuyện của Duy Nhất giống như đứa bé làm sai chuyện.