“Chỉ có điều, anh yêu, em cũng có yêu cầu!”
Sau một hồi lúc nóng lúc lạnh, Duy Nhất lấy ra một tờ giấy trắng, “Lúc đầu Tần Nhiên nói, khi em muốn hiệp nghị của chúng ta có thể gia tăng thêm nội dung, cho nên em thêm những nội dung này. Không thể không nói! Bởi vì em đã điều tra tài liệu, tình cảm giữa vợ chồng càng hài hòa, sinh ra đứa nhỏ có bản chất càng tốt, các nội dung của em đều vây quanh mục đích này mà triển khai, chính là có trách nhiệm với đời sau của nhà họ Lãnh các anh.”
Lãnh Ngạn liếc xéo cô, bắt đầu đọc nội dung trong hiệp nghị, “Thứ nhất, mỗi ngày phải về nhà ăn cơm. Có cần thiết không?”
Anh không nhớ đã bao lâu mình không về nhà ăn cơm, nửa năm? Hay là một năm, một mình ăn cơm trong phòng trống rỗng có ý nghĩa gì?
“Đương nhiên là có cần thiết!” Duy Nhất cao giọng nói, “Đồ ăn phía ngoài không đảm bảo vệ sinh bằng đồ ở nhà, gia vị bột ngọt cho quá nhiều, hơn nữa, anh để ý được cân đối dinh dưỡng toàn diện sao? Những thứ này rất quan trọng trước khhi mang thai!”
“Thứ hai, mỗi thứ sáu về nhà phải nhớ tặng quà cho Duy Nhất, hơn nữa phải thường xuyên nhớ mua hoa cho Duy Nhất. Cũng là vì đứa bé?” Lãnh Ngạn tiếp tục đọc, “Còn nữa, thứ ba, phải thường xuyên nói anh yêu em với Duy Nhất. Cái này có liên quan gì với sinh con?”
“Đương nhiên là có!” Duy Nhất cãi chày cãi cối, “Em đã nói rồi, tình cảm vợ chồng hòa thuận đứa bé sinh ra mới thông minh, EQ * cũng cao, mặc dù chúng ta là vợ chồng giả, nhưng vì đứa bé, cần phải làm ra dáng vẻ ân ái, anh không hy vọng con trai anh ngu ngốc chứ?”
(*) EQ: chỉ số cảm xúc (emotional intelligence quotient) của mỗi cá nhân
Lãnh Ngạn im lặng, tiếp tục nhìn xuóng, “Thứ tư, mỗi ngày đi làm bản thân phải đảm nhiệm chức vụ lái xe cho Duy Nhất, sắp tạm biệt, gặp mặt phải hôn thân mật. Cái gì? Tôi cho rằng em sắc tôi!”
Dường như phần lớn những điều khoản buồn cười này của Duy Nhất là chuyện anh chiếm tiện nghi, tự nhiên khiến cho anh có thái độ nhẹ nhàng với cô cứng nhắc.
Mặt Duy Nhất đỏ lên, “Người nào sắc anh! Tự em tra được trên web, hôn là phương thức tăng tiến tình cảm tốt nhất giữa vợ chồng.”
“Cho nên, em tới tăng tiến tình cảm với tôi?” Khuôn mặt ửng hồng của cô vô cùng dễ thương, anh không nhịn được định trêu chọc cô, rồi lại duy trì thái độ lạnh lùng, thật sự kìm nén đến khó chịu.
“Đúng vậy! Có gì không đúng sao?” Duy Nhất cong môi lên.
“Ngây thơ, hoang đường, buồn cười!” Anh cứng rắn ném hiệp nghị lên đất.
Duy Nhất nhìn giấy trắng chậm rãi bay xuống, cảm giác hơi đau lòng, nhưng cô tự nói với mình, không thể nổi giận, không thể thỏa hiệp với núi băng!
Vì vậy nhặt hiệp nghị lên, cười đưa tới trước mặt anh, “Phía sau còn rất nhiều! Anh xem hết đi!”
Lãnh Ngạn nhận lấy hiệp nghị, lỗ mãng xé thành mảnh nhỏ, quát: “Đồ chơi con nít! Nói không có hứng thú, em còn lấy làm gì? Cầm đi cho Doãn Tử Nhiên nhìn, tôi không cần em ở đây, em đi đi!”
Duy Nhất kinh ngạc đứng tại chỗ, nhìn giấy vụn bay lả tả xuống, trái tim cũng theo đó mà vỡ vụn, nước mắt xông lên khóe mắt, xoay người chạy vào toilet.
Lãnh Ngạn nhìn theo bóng lưng của cô, không phải không đau lòng, nước mắt chợt hiện trong đôi mắt trong sáng của cô cũng là chua xót hốc mắt anh, nhưng anh chỉ có thể làm vậy, Duy Nhất, nhất định đang len lén rơi nước mắt trong toilet…
Đúng là Duy Nhất rất muốn rơi lệ, đối mặt với chính mình qua gương trong toilet, cô khó mà tin được biểu hiện của mình ngày hôm nay. Cô đã thẹn thùng ngây ngô chủ động vượt qua chướng ngại rất lớn, chủ động hôn mặt anh, chủ động gọi anh là ông xã, chủ động khoác cổ anh, thậm chí chủ động dâng lên nụ cười mà mình cho là quyến rũ, những điều này đều là lần đầu tiên trong cuộc sống của cô mà nói, nhưng anh lại có thể đối xử với cô như vậy, thậm chí cô hoài nghi Doãn Tiêu Trác nói Lãnh Ngạn yêu cô là thật hay giả… Anh không muốn cô bị tổn thương nenmới dùng tên Lãnh Dực kết hôn với cô… Cô dùng lý trí phân tích lời Doãn Tiêu Trác nói một lần nữa, lý trí nhớ lại, cuối cùng ép nước mặt ngược về. Được! Lãnh Ngạn, coi như anh không yêu em, ít nhất em yêu anh, hơn nữa, em nhất định khiến cho anh yêu em!
Nhất định phải để cho anh bỏ xuống gánh nặng khắc vợ!
Nhiễm Duy Nhất, mày sẽ không bị đánh bại!
Sau khi soi gương luyện tập nụ cười thật lớn, cô làm như không có chuyện gì đi ra ngoài, quét giấy vụn trên đất thành một đống.
Quay đầu lại, nhìn thấy Lãnh Ngạn đang không ngừng rung chuông gọi y tá, đột nhiên nảy ra ý hay.
“Ngài Lãnh, có cần tôi giúp gì không?” Cô hỏi không mặn không nhạt, khóe môi vẫn mỉm cười như cũ.
“Không cần em, y tá sẽ đến!” Mặt Lãnh Ngạn đen sì.
“Thật sao?” Duy Nhất cười một tiếng gian xảo, tiếng bước chân của y tá đã đến cửa. Cô đi ra mở cửa, nói với y tá: “Xin lỗi, tôi là bà Lãnh, vừa rồi tôi không có ở đây, ông xã tôi mới gọi cô, bây giờ không sao, cám ơn!”
“A, được, có chuyện lại rung chuông!” Y tá xoay người đi.
Duy Nhất hả hê xoay người lại, đi đến bên cạnh giường, cầm dây chuông, “Như thế nào? Có chuyện gì sao? Em có thể làm giúp anh cái gì?”
Lãnh Ngạn nhìn cô, nhắm mắt thư giãn, không để ý đến cô nữa.
Cô cũng không nói thêm gì, móc điện thoại trong túi ra gửi tin nhắn cho Doãn Tử Nhiên, nói cho anh ấy biết mấy ngày này ở bệnh viện chăm sóc Lãnh Ngạn, không trở về lồng chim bồ câu, kêu anh tùy tiện.
Lãnh Ngạn thấy cô đột nhiên yên tĩnh lại, không nhịn được mở mắt ra, dùng đuôi khóe mắt quan sát cô, thấy cô đang gửi tin nhắn, đoán cô đang gửi cho Doãn Tử Nhiên, trong lòng không khỏi tức giận, nếu nhớ Doãn Tử Nhiên cần gì phải tới chỗ của anh? Anh đã sớm chuẩn bị buông tay tác thành cho cô và Doãn Tử Nhiên.
Mà một chuyện quan trọng hơn đang hành hạ anh, anh muốn đi tiểu, bắt đầu gọi y tá chính là vì chuyện này, nhịn đến bây giờ đã không nhịn nổi nữa.
“Đưa chuông cho tôi!” Anh tức giận nói.
“Không cho!” Duy Nhất không đếm xỉa đến trả lời.
“Không phải em nói muốn giúp tôi sao? Vậy em gọi y tá tới!” Bất đắc dĩ, anh chỉ nói được như vậy.
“Cũng không đi! Không phải nói không cần em sao? Có bản lĩnh tự mình đi đi!” Duy Nhất dùng sức ấn nút gửi tin, gửi tin nhắn cuối cùng đi.
Lãnh Ngạn nhịn đến mặt ửng hồng, bây giờ không có cách gì mới nói, “Gọi y tá, tôi muốn đi tiểu!”