“Nói rất dài dòng! Cảnh sát đã tới, mấy người cứ mang theo cô ấy rời khỏi
vùng đất nguy hiểm này trước đã rồi lại nói!” Người phụ nữ này nói tới
nói lui rất quả quyết, tiếng Anh cũng hết sức lưu loát.
“Vậy còn cô? Cô không đi?” Địch Khắc hỏi.
“Tôi? Đồng nghiệp của tôi đến rồi! Tôi muốn giúp bọn họ!” Cô gái chỉ vào tiếng bắn nhau ngoài rừng.
“Cô... Là cảnh sát?” Tất cả mọi người đều rất kinh ngạc.
“Đúng vậy! Tôi là cảnh sát quốc tế được phái tới nằm vùng, tôi tên là Rusa!”
Cô gái hào phóng giới thiệu mình, giữa chân mày quả nhiên tràn đầy vẻ
oai hùng, “Mấy người mau đi đi! Tôi không sao! Còn nữa, cám ơn anh cứ
tôi! Vừa rồi tôi bị trúng thuốc tạo ảo giác, mà tôi biết được có người
cứu tôi thoát khỏi họng súng.”
Địch Khắc cười chỉ chỉ Doãn Tử Nhiên, “Cứu cô là cậu ta! Cô cám ơn cậu ta đi!”
Rusa theo ngón tay Địch Khắc, chìa tay, nở nụ cười tươi như hoa với Doãn Tử Nhiên, “Cám ơn anh!”
Doãn Tử Nhiên lại lạnh lùng liếc nhìn cô, ánh mắt lập tức chuyển sang hướng
khác. Trừ người khác, bất kỳ người phụ nữ nào cười với anh mà nói đều
giống nhau! Mặc dù anh biết, tình cảm của mình là tình yêu cấm kỵ, nhưng mà, đã nhiều năm như vậy, yêu cô đã thành công trở thành thói quen,
không phải một sớm một chiều có thể thay đổi...
Mặt nóng bỏng của Rusa dán lên lạnh lẽo của anh, thật sự không thú vị, tay lúng túng dừng giữa không trung.
“Tay nó đau! Tôi là anh trai nó!” Doãn Tiêu Trác cười hì hì, đưa tay bắt tay cô, hóa giải lúng túng cho cô.
Rusa nhìn Doãn Tử Nhiên lần nữa, cười nhạt, “Đừng nói nhảm, mấy người chạy nhanh đi!”
Nghĩ đến bờ bên kia còn Nhược Lâm bị thương và Lãnh Dực, bên này Doãn Tử
Nhiên và Phỉ Nhi cũng bị thương, mọi người nghe theo lời đề nghị của
Rusa, rút lui khỏi bờ sông, lùi vào rừng cây.
Trong rừng cây, lại gặp một đội cảnh sát khác, dẫn đầu chính là đội trưởng Chu.
“Cậu lại còn đích thân đến!” Lãnh Ngạn hết sức vui mừng, hai năm qua đội
trưởng Chu bò được rất nhanh, đã lên đến phó cục trưởng rồi.
Đội
trưởng Chu rất hiếm thấy, tiến lên ôm anh, “Khổ cực các cậu! Tôi nhận
được tin tức của mọi người lập tức liên lạc với cảnh sát quốc tế, mới
biết, bọn họ đã chăm chú theo dõi người này từ lâu, lần này mọi người
giúp ơn lớn!”
Bầu trời vang lên tiếng cánh quạt, hai chiếc máy bay trực thăng càng bay càng thấp.
“Lãnh Ngạn, mọi người có thành viên bị thương, mang theo bọn họ rời đi trước
đi! Vết thương không nặng thì bay trực tiếp die enda anle equu ydonn đi
Singapore là được, cô gái Nhược Lâm này là người Singapore, chúng tôi đã liên lạc xong với cha mẹ của Nhược Lâm, sẽ đến đón cô ấy, mặt khác,
người của các cậu không phải ở Singapore sao?” Đội trưởng Chu hiểu ý mỉm cười.
Trong bệnh viện nào đó ở Singapore.
Nghe được tin
tức, ba người phụ nữ vọt vào bệnh viện, nhào thẳng về phía người đàn ông của mình, hai đứa bé cũng tham gia náo nhiệt, tung tăng nhảy nhót quanh gối của cha mình, trong phòng bệnh lập tức vang lên tiếng khóc tiếng
cười.
Duy Nhất ôm cổ Lãnh Ngạn, liều mạng chui vào trong cổ anh.
Lãnh Ngạn bật cười, “Chui loạn gì vậy? Tầm mấy ngày chưa tắm, thúi rồi!”
“Không! Em cứ muốn nghe thấy mùi vị của anh! Thúi cũng muốn nghe! Vốn chính là
người đàn ông thúi! Đàn ông thúi! Mấy ngày nay em lo lắng cho anh chết
mất! Lần tới không bao giờ làm chuyện mạo hiểm như vậy nữa! Nếu như, nếu như các anh không trở về được...” Nỗi khiếp sợ của Duy Nhất còn chưa
tiêu tan, hu hu khóc ôm cổ anh.
“Bé ngốc!” Lãnh Ngạn ôm chặt cô, không thể vô cùng thân mật trước mặt mọi người, tay phủ lên bụng cô,
“Cục cưng thế nào? Nghe lời không?”
“Bé nói bé nhớ cha!” Duy Nhất cong môi lên.
Lãnh Ngạn không khỏi buồn cười, “Bé nói cho em biết? Hiện giờ có thể nói?”
“Dĩ nhiên!” Duy Nhất lườm anh, “Đều nói lúc mang thai mẹ nghĩ cái gì, cục
cưng sẽ nghĩ cái đó, em nhớ anh, rất nhớ rất nhớ!” Nói xong đôi mắt ửng
đỏ, “Ông xã, cũng không cần tách ra khỏi dieendaanleequuydonn anh, một
ngày cũng không được! Một phút cũng không được!”
Lãnh Ngạn chăm
chú nhìn hốc mắt đỏ ửng của cô, cong môi lên, trong lòng cảm động, chỉ
véo mũi cô, nói nhỏ bên tai cô, “Bảo bối, anh cũng nhớ em! Rất nhớ cực
kỳ nhớ, nếu không phải đang ở trong phòng bệnh, anh nhất định...”
Mặt Duy Nhất càng đỏ hơn, vùi vào trong áo sơ mi hé mở của anh, hơi thở
nóng ướt phun lên ngực anh, chọc cho anh càng thêm khó có thể nhẫn nại.
Trong phòng bệnh đột nhiên ồn ào một trận, hai người nhìn lại, chỉ thấy Doãn
Tiêu Trác và Tư Lam khó kiềm chế bản thân, hôn nhau cuồng nhiệt trước
mặt mọi người.
Vừa trải qua một trận sinh ly tử biệt, gặp lại như vậy sao không khiến người ta động tình?
Không ai cảm thấy bị tổn thương, không ai cười nhạo bọn họ, cho dù cười, hay vỗ tay, cũng có ý tốt chúc phúc và ước ao.
Duy Nhất cong môi lên, hơi không vừa ý với Lãnh Ngạn lạnh lùng, ôm, hôn,
chuyện này Lãnh Ngạn tuyệt đối die nda nle equ ydo nn không làm trước
mặt mọi người, có lúc ra đường cô chủ động khoác tay anh, anh còn vội
vàng né tránh.
Doãn Tiêu Trác thì lại khác rồi, tính tình hướng
ngoại, dám nói dám làm, cũng không quan tâm suy nghĩ của người khác, nếu không lần đầu tiên của anh và Lam nhi sẽ không xảy ra trên xe! Dĩ
nhiên, đây là bí mật Lam nhi len lén nói cho cô biết...
Cô không khỏi than nhẹ từ đáy lòng, “Lam nhi thật hạnh phúc!”
Lãnh Ngạn nhìn thấu tâm sự của cô, nói sâu xa, “Có người bất mãn với anh!”
“Sao anh biết?” Duy Nhất cả kinh ngẩng đầu.
“Em đang nghĩ cái gì, sao anh có thể không biết?” Lãnh Ngạn trừng mắt nhìn, nhẹ giọng nói, “Bảo bối, chẳng lẽ anh để cho em không hạnh – phúc sao?” Anh cố ý kéo chữ “Hạnh phúc” ra vừa dài vừa nặng.
“Ghét!” Duy
Nhất nhăn nhó cười một tiếng, vốn hơi không vui, trong nháy mắt đã biến
mất không còn thấy tăm hơi. Mỗi một người đều có một nửa, một nửa của
cô, còn có cái gì để cho cô không hài lòng sao? Đáp án chỉ có một: Đời
sau vẫn phải gả cho người như anh!
“Này! Ban ngày ban mặt, tôi nói sao lại náo nhiệt như vậy, thì ra diễn cảnh hạn chế!” Có người tiến vào phòng bệnh.
Hóa ra là đội trưởng Chu và bác sỹ tiến vào.
Doãn Tử Nhiên nằm trên giường bệnh cười nói, “Đến rất đúng lúc! Mấy người
này, nói dễ nghe là tới bệnh viện chăm sóc tôi, trên thực tế rõ ràng lại kích thích tôi! Từng người một biểu diễn cảnh nhi đồng không nên nhìn
cho tôi xem, cũng may tôi đầy đủ định lực!”