Sau một tiếng kèn
lệnh, đốt lửa lên, người gọi là Chân Thần bắt đầu huơ chân múa tay, nói
lẩm bẩm, trong không khí tràn ngập mùi thơm lạ lùng nhàn nhạt, trên mặt
đội canh phòng lộ ra vẻ si mê thẫn thờ.
Chỉ thấy “Chân Thần” lấy tay chỉ một cái, hét lớn, “Tội phạm! Mau trừng phạt mình đi!”
Lãnh Ngạn và Địch Khắc nhìn chằm chằm vào tay của hắn, quả nhiên thấy dưới
ánh mặt trời, nổi lên bụi mù màu xanh lá cây nhàn nhạt, toàn bộ bay về
phía Phỉ Nhi và một cô gái khác.
Lúc đầu, trên mặt cô gái hiện
lên vẻ say mê, rồi sau đó bắt đầu điên cuồng, khóc lớn cười to, xé rách
quần áo của mình, cào ra từng vết máu trên cổ và trên người mình.
Phản ứng của Phỉ Nhi hơi chậm, nhưng cũng xuất hiện tình huống giống cô gái kia.
Cầu Chí Dương không thể nhịn được nữa, cặp mắt
giống như muốn phun máu, “Lãnh Ngạn, tôi thật sự không thể nhịn được
nữa.”
“Không sai biệt lắm! Lên!” Lãnh Ngạn hơi trầm ngâm.
Lãnh Ngạn dẫn đầu rút súng ra, một phát đạn bắn trúng bả vai “Chân Thần”,
Cầu Chí Dương lập tức vọt tới, ôm lấy Phỉ Nhi lăn vào bụi cỏ.
Tình hình lập tức hỗn loạn lên, sau khi“Chân Thần” hò hét hỗn loạn, đội
canh phòng từ trạng thái mê say tỉnh lại, cầm vũ khí lên càn quét bốn
phía.
Vũ khí của những người này rất mạnh, ép mọi người núp sau
núi đá không ngóc đầu lên được. Mà cô gái điên đó, vẫn còn tiếp tục nổi
điên.
Cô gái gần Doãn Tử Nhiên nhất, mắt thấy tình huống hết sức
nguy cấp, Doãn Tử Nhiên nhào tới trước, té nhào cô ấy xuống đất, sau đó
mang theo cô lộn mấy vòng, cuối cùng dẫn cô ra sau vách núi.
“Nhanh! Cho cô ấy uống nước!” Địch Khắc giơ một bình nước lớn lên đổ vào miệng cô gái, nước rớt một nửa, uống một nửa.
“Có cần thiết phải uống nhiều như vậy không? Đi nhanh đi! Những người kia
đang đi về phía này!” Lãnh Ngạn giơ súng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm
chằm vào phương hướng kẻ địch đánh tới.
“Có! Đi thôi! Phải uống
nhiều như vậy, làm loãng bột thuốc vừa rồi bọn họ hít phải! Đó là thuốc
tạo ảo giác, thật ra chính là ma túy!” Địch Khắc vứt bỏ bình nước, đột
nhiên phát hiện cánh tay Doãn Tử Nhiên chảy máu.
“Này! Cậu bị thương!” Địch Khắc kêu lên.
“Đi mau! Đừng quản nhiều như vậy!” Doãn Tử Nhiên giao cô gái giữ trong tay cho Địch Khắc, bản thân che vết thương đứng lên.
“Muốn đi? Không dễ dàng như vậy!” Họng súng từ trong
hốc núi đen chỉ vào bọn họ, có người dùng tiếng Anh hừ lạnh.
Sau lưng của bọn họ, cũng có người mang súng đi tới, bao vây nhóm người bọn họ.
Tình thế đột ngột thay đổi.
Đống lửa bốc cháy lên lần nữa, đầu vai “Chân Thần” cuốn băng gạc, trong tròng mắt đen như mực lộ ra ánh sáng khát máu.
Đám người Lãnh Ngạn bị giao nộp súng, đứng trước “Chân Thần”, bọn canh phòng đứng chung quanh chỉ súng vào bọn họ.
“Lá gan ghê gớm thật! Rốt cuộc chúng mày là ai?” Giọng “Chân Thần” vừa nhọn lại vừa tinh tế, rất chói tai trong tiếng đôm đốp vang dội của đống
lửa.
“Tới tiêu diệt tụi mày!” Lãnh Ngạn lạnh lùng nói.
“Tiêu diệt? Nói lời ngông cuồng! Ha ha!” “Chân Thần” cười sắc bén.
Sai vặt bên người hắn ghé vào bên lỗ tai hắn nói mấy câu gì đó, hắn “Ừ” một tiếng, nụ cười dần trở nên lạnh lẽo, “Nghe đi, mày là ai, tao không cảm thấy hứng thú. Bởi vì tụi mày sẽ lập tức biến thành người chết, chỉ có
Diêm Vương mới cảm thấy có hứng thú với người chết.”
Lúc này, cô
gái xa lạ trong ngực Địch Khắc chậm rãi tỉnh lại, trong tay giữ chặt một vật, lặng lẽ bỏ vào tay Địch Khắc, Địch Khắc cúi đầu xem xét, lập tức
sáng tỏ.
“Bịt chặt lỗ mũi!” Địch Khắc đưa cho cô một một nhúm
bông y tế, nhẹ nhàng nói bên tai cô, đồng thời liếc mắt ra hiệu cho Cầu
Chí Dương, Cầu Chí Dương hiểu ý, lặng lẽ nhét một nhúm bông y tế vào
trong lỗ mũi của Phỉ Nhi.
Bọn họ cách đống lửa tương đối gần,
Địch Khắc mở bình thuốc cô gái đưa cho anh, nhanh chóng hất vào đống
lửa, mùi thơm lạ lùng lập tức tràn ngập trong
khôngkhí, mùi thơm lần này nồng đậm hơn lần trước nhiều.
Lãnh
Ngạn, Doãn Tiêu Trác và Doãn Tử Nhiên xoay người đá một phát, lấy tốc độ nhanh không tưởng cướp lấy súng bọn canh phòng sau lưng, Địch Khắc và
Cầu Chí Dương ôm hai cô gái nhanh chóng chạy ra khỏi hang núi, Lãnh Ngạn và ba người vừa nổ súng che chở bọn họ vừa lui về phía sau.
Mọi việc tới quá đột ngột, “Chân Thần” vốn không kịp đề phòng, kêu to, “Mau! Bịt lỗ mũi lại! Đuổi theo!”
Bọn canh phòng đã hít phải mùi thơm lạ lùng, vẻ si mê lại xuất hiện trên
mặt, “Chân Thần” nóng nảy, kéo còi báo động, lập tức, vô số tay chân
chạy ra từ trong hang núi, đuổi theo đám người Lãnh Ngạn.
Lãnh Ngạn vừa lui vừa tránh sang bên cạnh, lúc chạy đến bờ sông, bóng đen đầy bên kia bờ sông, hẳn là có vô số người chạy tới.
“Đợi chút!” Lãnh Ngạn giơ tay, mọi người chậm bước lại.
“Chẳng lẽ lần này thật sự xong rồi?” Doãn Tiêu Trác nắm chặt súng trong tay,
híp mắt nhìn bóng đen dần ép tới gần bọn họ, mà sau lưng, người của
“Chân Thần” cũng ngày một đến gần, đã có người nổ súng về phía bọn họ.
“Trốn trước!” Lãnh Ngạn dẫn dắt mọi người nhanh chóng trốn vào rừng cây bên bờ sông.
Vậy mà, xảy ra chuyện ngoài dự đoán.
Hai nhóm người dần đến gần, nhưng lại cách bờ sông mà bắt đầu công kích lẫn nhau, thì ra bọn họ không cùng một nhóm người!
Khi bóng đen càng lúc càng đến gần, nhóm Lãnh Ngạn mới phát hiện, người tới mặc đồng phục màu đen đậm của cảnh sát!
“Thật tốt quá! Được cứu rồi!” Doãn Tiêu Trác không kiềm chế được nắm chặt tay Lãnh Ngạn.
Trái tim treo đến cổ họng của Lãnh Ngạn cuối cùng thả xuống, đây là thời
gian hẹn trước giữa anh và đội trưởng Chu, cuối cùng cảnh sát đã chạy
tới!
Cầu Chí Dương cũng kích động khác thường, ôm Phỉ Nhi khẽ
lay, “Phỉ Nhi! Phỉ Nhi! Mau tỉnh lại! Anh đến cứu em này! Bọn chúng
không làm gì em chứ?”
Nhìn quần áo rách mướp trên người Phỉ Nhi, anh lo lắng nhất chính là, Phỉ Nhi có bị đám cầm thú kia bắt nạt không.
Phỉ Nhi mở to đôi mắt mờ mịt, miệng hơi hé ra, nhìn Cầu Chí Dương, không có chút phản ứng nào.
“Cô ấy không nhớ được cái gì cả!” Cô gái trong ngực Địch Khắc cũng tỉnh lại.
“Cô là ai? Cũng là người bị hại sao? Rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì?” Cầu Chí Dương nhìn cô gái xa lạ hỏi.