Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 316: Ngoại truyện 14




Trong phòng lại rơi vào trầm mặt lần nữa, Cầu Chí Dương đột nhiên bộc phát, “Không! Tôi phải đi tìm Phỉ Nhi! Tôi không thể tỉnh táo nữa! Tôi không thể để cho Phỉ Nhi chịu tội này!”

“Đúng! Không thể để cho Phỉ Nhi chịu tội này! Nếu cảnh sát không có phương án, chúng ta tự mình nghĩ cách! Mấy người liệu có cách gì tốt?” Ánh mắt Lãnh Ngạn lướt qua mọi người một vòng, sau lại bổ sung, “Ngoại trừ mấy người phụ nữ tự cho mình là đúng muốn náo loạn ra.” Nói xong nhân tiện hung hăng trừng mắt nhìn Duy Nhất.

“Anh cảm thấy đã có phương hướng, chúng ta có thể xâm nhập hang hổ!” Lãnh Dực như có điều suy nghĩ.

Mấy người đàn ông hai mặt nhìn nhau, “Ý của anh là...?”

“Không sai!” Lãnh Dực quả quyết gật đầu.

“Nhưng... Ai đi đây? Anh đi?” Doãn Tử Nhiên đột nhiên xen vào.

Lãnh Dực hơi xấu hổ, “Cái này, muốn tôi đi làm cái khác tôi đều không sợ, nhưng mà, chuyện này... Tôi là người què không phải sao?”

Ánh mắt mấy người đàn ông như mắt chim ưng càn quét bốn phía, cuối cùng nhất trí rơi lên người Doãn Tử Nhiên.

“Tôi?” Doãn Tử Nhiên chỉ lỗ mũi, “Không! Không! Cái này không thể! Tôi là xử nam cuối cùng của thế kỷ này, không phải sao? Tôi không làm!”

“Không?” Doãn Tiêu Trác xì mũi coi thường, “Làm trò! Là một người đàn ông! Xử nam? Ai tin! Hơn nữa, ai muốn em làm thật?”

Doãn Tử Nhiên dần lui về phía sau, “Không phải chứ? Anh cả! Sẽ không ác như vậy chứ?”

“Vậy trừ em đi còn có ai đây? Lãnh Dực không tiện, anh, Lãnh Ngạn và Địch Khắc đều là người đã kết hôn, em cho rằng phụ nữ sẽ đồng ý cho tụi anh...” Anh theo bản năng liếc nhìn Tư Lam.

“Rốt cuộc các anh đang nói cái gì? Cái gì có đi hay không?” Tư Lam không hiểu ý trong lời anh.

“Em hiểu!” Vẫn là Duy Nhất phản ứng nhanh, “Các anh muốn đi... Chơi gái?” Vừa nói chuyện, trong mắt cô đã có ánh sáng sắc bén, thẳng tắp đâm về phía Lãnh Ngạn.

Lãnh Ngạn rùng mình, cười theo, “Chuyện như vậy anh tuyệt đối sẽ không đi làm! Tặng cho Tử Nhiên, tặng cho Tử Nhiên!”

Duy Nhất cau mày, “Bây giờ không phải vấn đề người nào đi, cũng không phải lúc nói giỡn, vấn đề là ở chỗ Phỉ Nhi rất nguy hiểm, chúng ta phải đi cứu cô ấy! Ai đi cũng giống nhau, mấu chốt là như vậy đúng không?”

“Mặc kệ có được hay không! Đây là cửa đột phá duy nhất, Phỉ Nhi là em gái tôi, hay là tôi đi! Mọi người chờ tin tức!” Cầu Chí Dương rốt cuộc tỉnh táo lại.

“Cũng tốt!” Lãnh Ngạn vỗ vỗ bờ dieendaanleequuydonn vai cậu ta, “Phải cẩn thận, đừng bứt dây động rừng, chỉ đi dò tin tức!”

“Ừm!” Cầu Chí Dương gật đầu, xoay người vọt vào trong bóng đêm.

Doãn Tử Nhiên băn khoăn, “Tôi đi giúp anh ấy!”

Phòng trong quán trọ của Lãnh Ngạn rơi vào yên tĩnh, tất cả mọi người không muốn trở lại phòng mình, ngồi một chỗ yên lặng chờ tin tức.

Lãnh Ngạn nhìn đêm càng lúc càng sâu, nói, “Dưới tình hình này, tất cả mọi người canh chừng một chỗ cũng tốt, cũng không biết xảy ra chuyện gì! Duy Nhất, mấy người phụ nữ tụi em ngủ trước đi, anh và anh trai em tán gẫu tiếp.”

Duy Nhất chống tay, “Em không ngủ được, em cũng muốn tán gẫu cùng các anh!”

Lãnh Ngạn lập tức trầm mặt, “Nhanh đi ngủ! Thức đêm không tốt cho cục cưng!”

Cục cưng là xương sườn mềm của Duy Nhất, chỉ cần nhắc tới cục cưng cô sẽ khuất phục, nhưng thái độ nói chuyện của Lãnh Ngạn vẫn rất đáng ăn đòn!

Lãnh Ngạn nhìn mặt cô không được tự nhiên, sắc mặt dần bình tĩnh lại, “Ngoan, coi như em không muốn ngủ, Mỹ Mỹ cùng Tư Lam, còn có đứa bé phải đi ngủ, em là nữ chủ nhân, đương nhiên phải dẫn bọn họ đi! Em nói đi!”

Duy Nhất không lời nào để nói, thu xếp cho hai người lớn, hai đưa nhỏ trên giường của mình và Lãnh Ngạn, mấy người đàn ông thì ngã ngổn ngang trên ghế sa lon, hình như tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

Ra phía sau cửa, Cầu Chí Dương và Doãn Tử Nhiên đổi hàng hiệu trên người, mặc quần áo du khách bình thường, lái xe trở lại trấn trên lần nữa.

Mặc dù khu làng chơi ở trấn trên mờ mịt, nhưng có lòng vẫn có thể tìm được, giả bộ như du khách tùy ý dao chơi, chỗ tối đen lập tức có cô gái ăn mặc xinh đẹp õng ẹo làm dáng.

Cầu Chí Dương và Tử Nhiên nháy nháy mắt, hai người đồng thời đi về phía mấy cô gái.

Một người trong đó hiển nhiên không phải người bản xứ, Cầu Chí Dương ra dấu cho cô ta đi theo, Doãn Tử Nhiên cũng tùy ý chọn lấy một.

Người phụ nữ dẫn hai người bọn họ đến một căn nhà, quen cửa quen nẻo, nhanh chóng tiến vào một phòng.

Đi vào, người phụ nữ lập tức vào thẳng chủ đề, bắt đầu cởi quần áo.

Cầu Chí Dương hơi bối rối, tìm lấy cớ để kéo dài, “Bắt đầu nhanh như vậy?”

Cô gái ngừng động tác, mắt liếc nhìn anh, “Vậy anh muốn thế nào?”

“Cái kia... Không giai điệu tình yêu trước, tạo chút không khí?” Anh vừa nói vừa quan sát căn phòng.

Bố trí rất đơn sơ, ngoại trừ giường gần như không có trang trí gì khác, rất rõ ràng là nơi chuyên môn dùng làm chuyện như vậy.

Ngược lại người phụ nữ có vẻ hơi không kiên nhẫn, “Nhanh lên! Thời gian của tôi quý báu!”

Cầu Chí Dương giả vờ cười, “Tôi là khách hàng, trách nhiệm của cô không phải để cho khách hàng hài lòng sao?”

“Được rồi! Vậy anh nhanh lên!” Tay cởi bỏ được nửa quần áo của người phụ nữ ngừng lại.

“Cô đi tắm trước đi!” Anh nói.

Người phụ nữ trợn trắng mắt, “Chú trọng của anh đúng là thật nhiều! Chẳng lẽ mong kỹ nữ sạch sẽ!” Tuy nói vậy, nhưng vẫn vào phòng tắm.

Cầu Chí Dương lao nhanh đến mở giỏ xách của cô ta, hy vọng phát hiện chút manh mối. Nhưng mà, bên trong ngoại trừ chút đồ dùng thấp kém của phụ nữ, không có gì cả, chứng minh thư cũng là chứng minh thư của địa phương, anh thuận tay nhét chứng minh thư vào ví tiền.

“Anh đang làm gì?” Người phụ nữ tắm rửa xong, đột nhiên xuất hiện.

“A, tôi tìm... Công cụ an toàn, tôi sợ bệnh truyền nhiễm!” Cầu Chí Dương ném túi xách của cô ta đi.

“Con mẹ nó anh mới có bệnh!” Người phụ nữ hơi cáu giận, “Có làm hay không? Không thì thôi!”

“Làm chứ!” Cầu Chí Dương khống chế ý nghĩ muốn nôn mửa của mình, ôm người phụ nữ.