Duy Nhất cho phép mình dựa vào trong ngực anh năm phút đồng hồ, dùng 5 phút sắp xếp lại suy nghĩ của mình, rồi sau đó, quả quyết ngẩng đầu, song tuyệt đối không có nước mắt: “Anh, mới vừa rồi kim chỉ phút trên đồng hồ treo tường đã quay năm vòng, nói cách khác, thời gian của em và Lãnh Ngạn đã mất đi năm phút đồng hồ.”
Doãn Tiêu Trác khó hiểu nhìn cô: “Duy Nhất?”
Duy Nhất lại trả về nụ cười mỉm, ánh mắt trống rỗng mơ hồ, không biết nhìn về nơi nào: “Anh, nếu như tất cả đã là định trước, em nghĩ hiện tại chuyện em nên làm là ở bên cạnh anh ấy, quý trọng mỗi một phút của cuộc sống.”
“Duy Nhất? Em chắc chắn không?” Doãn Tiêu Trác khiếp sợ, lại không thấy được nước mắt trên mặt cô. “Anh, một trăm năm là cả đời, năm mươi năm cũng là cả đời, nhưng đối với người khác mà nói, một ngày, một phút chính là cả đời. Nếu không đi theo đuổi một phút đồng hồ này, trăm năm sau đều là sống uổng phí! Nếu một phút này biến thành vĩnh hằng, như vậy, cả đời không hối hận!” Nụ cười của Duy Nhất xinh đẹp như là thiên sứ dưới ánh trăng. Doãn Tiêu Trác nén nước mắt mỉm cười: “Duy Nhất, chúng ta đã nhìn sai em rồi, ngay cả Lãnh Ngạn cũng nhìn sai em rồi...Em không phải là chim nhỏ dựa vào dưới cánh Lãnh Ngạn để che mưa che gió, em còn so mạnh mẽ hơn so với anh cả, mạnh mẽ hơn so với tất cả chúng ta!”
“Nhưng Duy Nhất, em đi đâu tìm Lãnh Ngạn? Em biết cậu ấy đang ở đâu không?”
“Em không biết! Nhưng mà, anh, anh có tin tưởng cảm ứng không? Em nghĩ, hiện tại Lãnh Ngạn nhất định đang nghĩ đến em, trang ghi lòng tạc dạ mà nhớ đến em, cho nên, chỉ cần em cũng ghi lòng tạc dạ nghĩ đến anh ấy, cho dù rất xa, cũng có thể cảm ứng được! Những ngày này, là bản thân em chỉ lo oán hận, đến nỗi làm trễ nãi!”
“Duy Nhất ngu ngốc, vậy bây giờ đi đâu?”
“Đến xuân về hoa nở đi!” Ở nơi đó có hơi thở của anh ấy, có kỉ niệm của bọn họ, mỗi ngõ ngách đều có bóng dáng của anh ấy, là nhà của cô và Lãnh Ngạn. Bóng đêm dần dần bao phủ, Duy Nhất cố ý đuổi Doãn Tiêu Trác trở về, Doãn Tiêu Trác bất đắc dĩ, làm xong thức ăn cho Duy Nhất, dặn dò cô nhất định nhớ ăn, lúc rời đi, vẫn không yên tâm. Mặc dù lần trước anh đập hỏng khóa, Lãnh Ngạn đã thay xong, chìa khóa của khóa mới cũng giao cho Doãn Tiêu Trác, nhưng trong khoảng thời gian này, nơi này vẫn không có người ở, vệ sĩ cũng rút lui, anh gọi điện thoại sắp xếp thêm vài người qua đó rồi mới đi.
Giống như Lãnh Ngạn ngồi một mình lúc trước, trong bóng đêm Duy Nhất lẳng lặng hô hấp không khí mà anh đã từng hô hấp, anh ấm áp bao quanh dường như vẫn còn vờn quanh ở khắp người, bên tai thỉnh thoảng có tiếng gọi dịu dàng của anh: “Duy Nhất” , “Bà xã” . . . . . . Nhẹ nhàng nhắm mắt lại thì thấy nụ cười quen thuộc của anh, trong đêm tối ấm áp như trước, “Bà xã, không cho phép chân không chạy lung tung đó…!” “Bà xã, ngủ phải nhớ đắp chăn! Không được ngủ thiếp đi trên ghế sa lon!”
Đây có phải giọng nói của anh không? Rốt cuộc là kỷ niệm mở ra lần nữa, hay là Linh Tê* nơi đất khách? Cô không biết, chỉ biết là cô phải nghe lời của anh, trở về phòng ngủ đi ngủ, đắp chăn. . . . . .
Mở cửa phòng ngủ, mở đèn, hộc tủ, ngăn kéo đều dán tờ giấy, nói cho cô biết, tài liệu ở nơi nào, thiết kế của cô ở nơi nào, lễ phục, đồ công sở, quần áo thể thao lại chia ra ở nơi nào. Vuốt ve chữ viết quen thuộc, giống như anh chưa từng rời xa, chua xót lập tức trào lên trong lòng. Căn phòng của cô luôn lộn xộn, luôn không tìm được đồ. . . . . . Kéo ngăn kéo ra, nhưng không thấy nhật ký và những tờ giấy truyền đi giữa bọn họ của cô, ngẩng đầu cũng không thấy dấu vết con rối nhỏ xoay tròn theo gió trên bệ cửa sổ. Vậy, chính là hành lý mà anh mang đi sao? Mở tủ treo quần áo ra, áo ngủ thay đổi của anh vẫn như cũ, chui vào chăn, như cái ôm của anh, vây quanh cô tiếp tục kỷ niệm, tiếp tục nhớ, tiếp tục tin tưởng tâm ý tương thông. . . . . .
Ổn định lại tinh thần, ngẫm nghĩ, nếu như là cô, vào lúc này cô sẽ đi đâu? Chỗ không có ai quấy rầy, yên tĩnh nhìn mây cuốn mây tan, một mình nhớ lại chuyện xưa như ngày hôm qua? “Anh chỉ muốn lẳng lặng nằm ở trên thuyền như vậy, nhìn trời xanh di chuyển từng chút, sau đó cảm thấy mình rất nhỏ bé, rất nhỏ bé, thế giới rất xa…rất xa.” Chẳng bao lâu sau, có người đã từng nói như vậy. . . . . . Ánh sáng trong đầu Duy Nhất chợt lóe, tim đập thình thịch mãnh liệt, đúng rồi! Nhất định là vậy! Nhất định là nơi đó! Một phút cũng không kéo dài, cô rời giường thu dọn túi hành lý, gọi điện thoại qua loa cho Doãn Tiêu Trác, cô bước lên cuộc hành trình tìm yêu của cô. . . . . .
**************************************************************************************
Biển Aegean, Hy Lạp.
“Tôi lại tới đây!” Duy Nhất chạy như bay tới từng dãy nhà nhỏ màu trắng kia. Thở hồng hộc, vọt vào khách sạn mà cô và Lãnh Ngạn đã từng ở kia, “Thưa cô, xin hỏi có một người đàn ông quốc tịch Trung Quốc hay không. . . . . .“. Cô còn chưa hỏi xong, cô gái ở đại sảnh đã vui mừng nói: “Ah? Cô là Lãnh phu nhân? Rốt cuộc cô đã tới! Tôi còn nói làm sao Lãnh tiên sinh lại tới một mình!”
“Anh ấy thật sự ở chỗ này!?” Khoảnh khắc đó, Duy Nhất gần như rơi nước mắt đầy mặt, lúc đau đớn, cô không có khóc, gặp lại, lại làm cho cô không nhịn được rơi nước mắt. “Đúng vậy! Lãnh tiên sinh đã tới đây rất nhiều ngày rồi! Chúng tôi hỏi anh ấy sao cô không cùng nhau tới, anh ấy nói cô quá bận rộn!”
“Anh ấy ở phòng nào?” Duy Nhất không kiềm chế được trong lòng khẩn cấp, cô muốn gặp được anh, cô sẽ gặp được anh ngay thôi! “A, bây giờ Lãnh tiên sinh không ở trong phòng, anh đi ra bờ biển rồi, mỗi lúc trời tối anh âý đều đi đến bờ biển.”
“Cám ơn!” Duy Nhất ném hành lý cho cô ấy, hướng về bờ biển, chạy về phía của anh. . . . .
Dưới bóng đêm biển Aegean vẫn đẹp đến như một giấc mơ xanh thẫm như cũ. Ngọn đèn dầu lờ mờ bên bờ biển toả xuống ánh sáng vàng nhạt ở trên bảo thạch xanh thẫm, bờ biển uốn lượn xinh đẹp, xunh quanh yên tĩnh chỉ còn lại từng tiếng từng tiếng sóng biển vỗ vào bờ biển. Bước chân Duy Nhất dần dần ngưng lại, rốt cuộc nước mắt đầy trong vành mắt, sáng trong dưới ánh trăng, bóng người lẻ loi đó là người mình nhớ mong ngày đêm? Chợt không muốn đi về phía trước nữa, chỉ sợ thoáng một chút xíu tiếng động rất nhỏ sẽ bừng tỉnh hình ảnh này, sợ người trước mắt sẽ biến mất trong gió đêm ở biển Aegean. Tim, gần như ngừng đập, đứng lặng im phía sau anh, chỉ rơi nước mắt. . . . . .
Chợt, một tiếng la lên dần dần bay xa theo gió biển: “Lãnh Ngạn yêu Duy Nhất, vĩnh viễn không oán không hối!“. Mới đầu chỉ là một tiếng, tiếp đó, chính là tiếng anh càng ngày càng hô lớn về phía biển, một tiếng lại một một tiếng: “Lãnh Ngạn yêu Duy Nhất, vĩnh viễn không oán không hối! Lãnh Ngạn yêu Duy Nhất, vĩnh viễn không oán không hối. . . . . .”
Nước mắt, bàng bạc rơi xuống, thằng ngốc này người đàn ông ngu ngốc này. . . . . . “Duy Nhất yêu Lãnh Ngạn, vĩnh viễn không oán không hối!”