“Ầm!” Là âm thanh xe đụng vào người, cô gái kia bị văng lên thật cao, máu trào ra. . . . . .
Dưới mặt đất, hai người đồng thời ngã xuống, cô gái và một vệ sĩ. . . . . .
“Tĩnh Lam ——” Lãnh Ngạn xông lên trước, đỡ người con gái đầy máu me trên mặt đất dậy.
“Ngạn —— Ngạn —— Anh có sao không?” Duy Nhất mở cửa xe, bật khóc muốn xuống xe.
“Không được xuống!” Anh quay đầu lại rống to: “Trước tiên hãy đưa phu nhân trở về!”
Cửa xe bị ép buộc đóng lại, cho dù Duy Nhất có vỗ vào cửa sổ muốn xuống xe như thế nào, thì cửa xe vẫn lạnh lùng yên lặng không di chuyển, rồi nhanh chóng rời đi. “Không! Em muốn xuống xe! Ngạn! Đừng đưa em trở về! Em muốn ở cùng với anh! Em không muốn trở về! Ngạn!” Nếu như không phải vì đứa bé, cô nhất định đã nhảy xuống xe rồi, nhưng cô chỉ có thể gào khóc, kêu “Ahhh”, cũng chỉ là phí công, bóng dáng màu trắng của Lãnh Ngạn từ từ cách xa khỏi tầm mắt của cô, từ từ bị người bao phủ. . . . . .
Tại cửa sổ của một căn nhà gần đó, sau khi quan sát hết thảy mọi chuyện bằng ống nhòm thì người đàn ông đó gần như phát điên cuồng hét lên “Tĩnh Lam ——” rồi xông về phía cửa, tư thế chạy hết sức quái dị. “Ngươi điên rồi!” Tên còn lại ôm lấy eo hắn từ phía sau: “Anh đi xuống là muốn tự chui đầu vào lưới sao?”
“Tĩnh Lam bị xe đụng! Anh không thấy sao?” Hắn rống to.
“Vậy thì thế nào?” Tên kia lại gào to hơn: “Anh tỉnh táo lại cho tôi! Nếu sự việc bị bại lộ, chúng ta phải lập tức rời đi! Nếu không thì sẽ không thể đi được nữa!”
“Nhưng Tĩnh Lam!” Hắn không hề luống cuống nữa, nhưng lại khóc rống lên: “Tĩnh Lam! Đến chết vẫn còn ngu như vậy chứ!”
“Đừng nói cô gái kia! Cả đời anh đã ngã trong tay phụ nữ biết bao nhiêu lần, vậy mà anh vẫn không tỉnh ngộ được sao? Nếu như không phải do cô ta xuất hiện giữa chừng, thì Lãnh Ngạn đã bể đầu rồi!”
“Lãnh Ngạn?!” Hắn cười to: “Xem ra ở trước mặt Lãnh Ngạn, tôi luôn là người thất bại! Vĩnh viễn đều như vậy!”
“Đừng nói nhiều nữa! Chúng ta phải chạy trốn trước! Mặc dù không giết chết được Lãnh Ngạn, nhưng giết vệ sĩ cũng là án mạng, chúng ta phải nhanh trốn đi!”
Vừa lôi vừa kéo, bọn họ cùng nhau thoát đi. Mà cây súng đó cũng đã biến mất khỏi nơi này trước khi tiếng còi cảnh sát vang lên. . . . . .
Trên mặt đất, chỉ còn lại vệ sĩ đang cầm súng vây quanh Lãnh Ngạn và Tĩnh Lam. Máu Tĩnh Lam nhuộm đỏ áo lông màu trắng của anh, cô nâng bàn tay tràn đầy máu tươi lên, sờ gương mặt của anh, mỉm cười, máu tươi tràn qua kẻ răng chảy trên môi, khiến cho nụ cười này trở nên quái dị mà bí hiểm: “Ngạn! Thật sự là anh! Em nhận ra anh! Mặc quần áo thể thao màu trắng, vóc dáng rất cao, lúc lái xe luôn mở cửa sổ ra, lái xe rất nhanh, gió thổi tới vù vù, luồn vào trong cổ làm cho tóc tung bay trong gió. . . . . .” Trong con ngươi của cô hiện ra ánh sáng như mộng ảo, giống như lại trở về nhiều năm trước, cô mặc đồng phục học sinh, tóc cột đuôi ngựa, núp ở trong vườn hoa, từ bên ngoài lèn nhìn vào trong nhà Lãnh Ngạn.
Lòng Lãnh Ngạn giống như bị một luồng khí mạnh mẽ kích thích, cầm bàn tay đầy máu của Tĩnh Lam, nói không ra lời, nghẹn ngào gọi tên cô: “Tĩnh Lam. . . . . .”
Trên mặt Tĩnh Lam hiện ra hạnh phúc mừng rỡ: “Ngạn! Anh. . . . . . Rốt cuộc cũng chịu cầm tay em rồi hả? Ngạn! Em thật sự rất vui! Vui muốn chết đi được!”
Giọng nói của cô càng ngày càng thấp, mí mắt cũng càng ngày càng uể oải, bỗng nhiên giống như nhớ tới cái gì, giật mình một cái, lấy lại tinh thần, gấp gáp thở dốc: “Ngạn. . . . . . Thiếu chút nữa đã quên mất việc lớn rồi. . . . . . Em tới là để nói cho anh biết. . . . . . Có người muốn. . . . . . Giết anh. . . . . . Ở nhà hàng Thủy Tinh. . . . . . Em. . . . . . Nghe lén. . . . . . Lập tức. . . . . . Đón taxi tới đây. . . . . . Còn chưa trả tiền. . . . . . Em không có tiền. . . . . . Em lừa gạt tài xế. . . . . . Do em không còn cách nào khác. . . . . . Em nhất định phải báo cho anh . . . . . . Tốt rồi. . . . . . Rốt cuộc cũng nói được cho anh. . . . . . Anh phải cẩn thận. . . . . .”
Đầu cô nghiêng nghiêng, rồi ngã vào trong ngực của Lãnh Ngạn, không còn hơi thở, bên môi dính đầy máu nhưng vẫn nở nụ cười, chưa bao giờ bình thản như thế. . . . . .
“Tĩnh Lam! Tĩnh Lam!” Anh ra sức đẩy cô, lắc cô, nhưng đáp lại anh chỉ là một nụ cười cứng ngắc. . . . . .
Còi xe cảnh sát nổi lên, xe cảnh sát ập tới, xe cấp cứu cũng tới. . . . . .
“Bị thương quá nặng, chết tại chỗ.” Bác sĩ tuyên bố.
“Bác sĩ, còn anh ta nữa!” Có người chỉ vào vệ sĩ đang chảy máu nằm trên mặt đất. Bác sĩ tiến lên nhìn, vội vàng nói: “Anh ta không sao, không bị trúng chỗ yếu, băng ca! Nhanh lên một chút!”
Xe cấp cứu lại gào thét rời đi, chung quanh huyên náo. Tài xế đụng chết Tĩnh Lam đang không ngừng giải thích với cảnh sát: “Tôi rõ ràng đang lái rất bình thường, nhưng cô gái này lại đột nhiên lao ra đụng vào trên xe của tôi. . . . . .”
Thật ồn ào, mệt mỏi, mùi máu tươi thì nồng nặc. . . . . .
“Thu xếp một chút.” Anh chậm rãi đứng lên, lảo đảo một cái, té ngã trên đất.
“Tổng giám đốc!” Vệ sĩ hoảng hốt đỡ anh dậy.
“Không có việc gì!” Anh giùng giằng hất của bọn họ ra, lên xe: “Trở về bờ biển!”
********************************************************************
Xuân về hoa nở. Trong bóng tối, Anh tùy tiện ngồi dưới đất, điện thoại di động vẫn tiếp tục vang lên, anh vẫn không muốn nhận. Hôm nay chính là kết cục sao? Kết cục của Tĩnh Lam và anh, kết cục của anh và Duy Nhất? Anh cười, nhưng nước mắt lại chảy ra. Cả đời này của anh, chưa bao giờ muốn tổn thương người khác, nhưng lại lần lượt làm tổn thương từng người một. Vốn tưởng rằng Tĩnh Lam là người làm tổn thương anh, là vết thương chết người, nhưng đến cuối cùng, anh đã không còn phân biệt rõ, rốt cuộc là anh tổn thương cô ấy, hay là cô ấy đả thương anh. . . . . .
Anh rất muốn yêu Duy Nhất thật tốt. Vẫn tưởng rằng Duy Nhất là kết cục của anh, nhưng, cuối cùng ông trời lại nói cho anh biết, đây là một hy vọng xa vời. Không sai, Duy Nhất là kết cục của anh, thế nhưng anh lại không phải là kết cục của Duy Nhất, Duy Nhất nên được hạnh phúc. . . . . .
Bảo bối, em phải hạnh phúc đấy! Anh cười ra nước mắt. Chuông cửa chợt vang lên không ngừng, anh cũng không muốn đứng dậy đi mở cửa, cuối cùng, một tiếng súng vang lên, ánh trăng chiếu vào nhàn nhạt, khóa cửa bị phá hỏng, có người phá cửa xông vào.