Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 270: Cơn ác mộng (2)




“Đúng, giải quyết! Lập tức giải quyết! Còn phải cám ơn em mới đúng!” Lãnh Ngạn cố làm ra vẻ giọng ung dung bay bổng trên đầu cô.

Mà Duy Nhất, đắm chìm trong hạnh phúc sắp làm cô dâu, cái gì cũng không nghe được, chỉ hỏi, “Cám ơn em cái gì?”

“Cám ơn em cô nhóc lanh lợi đưa ra chủ kiến! Để anh đưa Kỳ Thịnh cho bọn họ!” Lãnh Ngạn điều chỉnh lại dòng suy nghĩ của mình, mỉm cười lại hiện ra, nâng cằm cô lên, để cho mình đắm chìm trong sóng mắt tươi đẹp quyến rũ của cô.

Duy Nhất lại hơi xấu hổ né tránh, “Thì ra là anh hiểu ý của em! Còn sợ anh nghe không hiểu chứ!” Ánh mắt e lệ, màu da nõn nà, còn có hai gò má ửng hồng, đều làm Lãnh Ngạn rung động.

“Nói giỡn! Chỉ số thông minh của chồng em bao nhiêu?” Ánh mắt Lãnh Ngạn cuối cùng lưu luyến trên môi cô.

Duy Nhất không chú ý ngẩng đầu, bắt được tin tức trong mắt anh, đột nhiên dán lên môi anh, anh lập tức cảm thấy bị hương vị mềm mại ngọt ngào đầy đặn bao phủ, quanh mình khói nước mập mờ...

Mùi vị quen thuộc trong hàm răng của anh thức tỉnh mỗi mạch máu tế bào toàn thân cô, đập vào mặt là hơi thở trùng điệp của anh bao phủ lấy cô, ngón tay không nhịn được luồn vào tóc đen của anh, kéo anh về phía mình chặt hơn, thiết tha bày tỏ nhiều khát khao hơn, chủ động lấy lưỡi chào mời, đầu lưỡi lẫn nhau vừa đụng, dòng điện run rẩy truyền khắp toàn thân, nhiệt tình đã lâu nhanh chóng đốt không khí...

Cô khẽ ưm một tiếng, một tay khác thăm dò vào trong thắt lưng lộn xộn của anh, xuyên qua áo khoác, kéo vạt áo sơ mi của anh ra, chạm tay vào bụng nóng bỏng như lửa của anh.

Rõ ràng cảm thấy anh run rẩy, tay của cô lại bị hai bàn tay to giữ lại.

“Bà xã, anh mệt mỏi, sợ không hoàn mỹ, chờ anh khỏe lại, cho em vừa ý!” Anh buông tay cô ra, cười khẽ.

Duy Nhất khó có được chủ động một lần, bị anh ngăn chặn dọc đường vốn hơi có cảm giác thất bại, vừa nghe anh nói vậy cũng bình thường trở lại, suốt mấy đêm không ngủ, dĩ nhiên cần nghỉ ngơi, là cô quá không hiểu chuyện!

Vì vậy, cô mắc cỡ đỏ mặt dán sát die nda nle equ ydo n vào ngực anh, một chút giảo hoạt lóe lên trong mắt, “Xin lỗi... Chỉ có điều, đã bao lâu anh chưa chạy bộ rồi hả? Có bụng nhỏ rồi!”

Lãnh Ngạn cười cười trên đỉnh đầu cô, “Đúng, có rất lâu, có thể chăn mùa đông quá ấm áp, không muốn chạy, có lời không phải no bụng nghĩ đến dâm dục sao?”

Duy Nhất cười ra tiếng, “Bản tính khó đổi! Nhanh ngủ đi!”

“Được!” Lãnh Ngạn vòng chặt tay, ngủ thật say.

Trong nhiệt độ ấm áp của anh, Duy Nhất cũng mệt mỏi dâng trào, sau khi ngáp mấy cái, dần đi vào giấc mộng.

Không biết ngủ bao lâu, lúc mơ mơ màng màng cảm thấy Lãnh Ngạn buông lỏng mình ra, còn có giọng anh khẽ kêu, “Mẹ! Mẹ... Mẹ!”

Duy Nhất ép mình tỉnh lại, Lãnh Ngạn quả nhiên đang trong mơ, cô vội vàng bật sáng đèn bàn, chỉ thấy đầu Lãnh Ngạn đầy mồ hôi, hô hấp dồn dập.

Cô vỗ nhẹ mặt Lãnh Ngạn, “Ngạn! Ngạn! Anh tỉnh đi! Anh gặp ác mộng! Nhanh tỉnh lại!”

Lãnh Ngạn đột nhiên mở lớn hai mắt, ánh sáng trong mắt bắn ra bốn phía, nhìn thẳng về phía trước, hình như rất sợ hãi.

Duy Nhất hơi sợ, dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán anh, dịu dàng nói, “Ngạn, tỉnh lại là hết chuyện, vừa rồi anh gặp ác mộng!”

Lãnh Ngạn nghe thấy giọng nói die enda anle equu ydonn của cô, đưa ánh mắt rơi trên mặt cô, ánh mắt rốt cuộc chuyển dần thành hiền hòa, sáng trong suốt, như có lệ trong đó.

Duy Nhất bị dáng vẻ của anh dọa sợ ngây người, tại sao có thể như vậy? Thử khẽ gọi tên anh, “Ngạn...”

Anh đột nhiên ôm cô vào lòng, vùi đầu vào cổ cô, “Duy Nhất, anh lại nhìn thấy mẹ anh, nhìn dáng vẻ bệnh của bà rơi vào nguy kịch, rất đau khổ rất khổ sở, người thường không biết bản thân, có lúc ngay cả anh cũng không biết, Duy Nhất...”

Mới đầu Duy Nhất ngẩn ngơ, đối mặt với anh như vậy, không biết nên làm thế nào, sau lại thấy bả vai anh khẽ rung động, đau trong lòng như cỏ dại lan tràn rồi...

Anh đang khóc sao? Người đàn ông như sắt thép, đã từng kiên cường lạnh như băng...

Lập tức ôm lấy anh, dịu dàng đáp lại anh, “Em đang ở đây, đừng sợ, chỉ là mộng, chỉ là mộng mà thôi, đây chẳng qua nói rõ anh nhớ mẹ, đúng rồi, tin tức chúng ta định kết hôn còn chưa nói cho mẹ biết đúng không? Khó trách, mẹ tức giận, không bằng ngày mai chúng ta lên núi thăm mẹ, được không?”

Lãnh Ngạn rúc thật lâu trong cổ cô, mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt hiểu ra, “Là thế này phải không? Thật sự là vậy sao?”

“Đúng! Nhất định vậy!” Duy Nhất cố gắng nở ra nụ cười hiền từ nhất của mình, lòng lại bởi vì nhìn thấy trong suốt nơi khóe mắt anh mà co quắp, thì ra người đàn ông của cô, vẫn có lúc cần cô thương yêu như thế, cô đã cho rằng hoàn toàn chữa khỏi uất ức cho anh...

Có lẽ, hai ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện!

“Bà xã! Đồng ý với anh một chuyện!” Lãnh Ngạn ôm cô vào lòng lần nữa.

“Nói đi, em nhất định sẽ đáp ứng!”

“Bà xã, tha thứ cho bác trai Doãn đi, mặc dù ông có lỗi, nhưng bây giờ ông đã hối cải rồi, lúc em bị bắt cóc, ông nguyện ý dieendaanleequuydonn cầm tập đoàn Doãn thị đi đổi em về. Duy Nhất, tình thân đáng quý, có thứ bỏ lỡ sẽ không quay về được, ví dụ như hiện tại, anh rất muốn gọi một tiếng mẹ nữa, nhưng bà không nghe được! Duy Nhất, anh muốn thêm một người thân!” Giọng Lãnh Ngạn lại thêm nức nở nghẹn ngào.

Nước mắt của Duy Nhất lập tức rơi như mưa, khóc trách anh, “Nói gì vậy! Em không phải là người thân của anh sao? Em là người thân nhất gần gũi nhất của anh!”

“Đúng! Duy Nhất, anh cũng là người thân nhất của em, nhưng mà, dù thế nào nhiều người thân cũng không phải chuyện xấu! Lỡ như anh không ở bên cạnh em thì sao? Sẽ có nhiều người chăm sóc em!”

Thân thể Duy Nhất cứng đờ, nhạy cảm hỏi tới, “Tại sao? Tại sao anh không ở bên cạnh em?”

Lãnh Ngạn thoáng chần chừ, cười đáp, “Ví dụ như, anh bận rộn công việc, đi công tác, lại ví dụ như, giống như tình huống lần này, chừng mấy ngày không trở về nhà, nếu như em có nhà mẹ có thể trở về, anh sẽ tương đối yên tâm.”

“Thật sao?” Duy Nhất nghi ngờ nhìn anh, tìm kiếm tính chân thật của lời nói này, cuối cùng bất chấp tất cả, để lại một chiêu mặt dày, “Không được! Từ nay về sau anh không bao giờ được rời khỏi em nửa bước! Đi công tác cũng mang em theo! Ngay cả đi vệ sinh cũng mang em theo!”

Lãnh Ngạn cười khẽ, vì cô dã man không hiểu chuyện, sau nụ cười, lại có bao nhiêu lo lắng ẩn giấu? Có thể đáp lại cũng chỉ có một chữ, “Được, được, được!”

Ôm chặt nhau không rời, đêm, đang tiếp tục, nhưng, lại không còn là đêm như trước...

Trong bóng tối, người nào đó thở dài, kéo dài...