Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 246: Thù hận của Dịch Hàn




Doãn Tiêu Trác không nhịn được cắt đứt lời bọn họ, “Con nói hai người! Đều là người trong nhà khách khí cái gì! Cha, bây giờ cha đã được như ý nguyện để Lãnh Ngạn làm con trai của cha, cũng không cần than thở! Chỗ Duy Nhất có Lãnh Ngạn giải quyết, em ấy trừ nghe lời Lãnh Ngạn còn có thể nghe ai sao? Con thấy em ấy trở lại cũng đã là bắt đầu tốt đẹp! Yên tâm đi! Ngày kết hôn bảo đảm do cha cầm tay em ấy bước vào thảm đỏ!”

Ông cụ mỉm cười gật đầu, “Mong là như vậy! Cháu Lãnh, không nói nhiều, ăn cơm! Ăn cơm!”

“Cha à! Cha đừng cứ cháu Lãnh cháu Lãnh nghe kỳ cục, gọi Lãnh Ngạn không được sao?” Doãn Tiêu Trác lớn tiếng cãi lại, “Hoặc cha cứ gọi thẳng ‘con trai’, con không có ý kiến đâu!”

Ông cụ cười nói, “Nhóc thúi, con gấp gáp vậy làm gì?”

Doãn Tiêu Trác cũng cười, “Con đương nhiên gấp gáp! Con làm em trai Lãnh Ngạn hai mươi mấy năm, thật vất vả mới lật người làm anh cả, còn không gấp gáp sao!”

Lãnh Ngạn cười lắc đầu, “Tiêu, thật ra hôm nay tôi tới có mục đích khác, ăn cơm trước đi, cơm nước xong chúng ta tới thư phòng nói chuyện một chút!”

“Được!” Doãn Tiêu Trác thấy Lãnh Ngạn nói nghiêm túc, cũng không dám nói đùa nữa.

Sau khi ăn cơm xong, hai người vào thư phòng, sau đó nói chuyện tỉ mỉ với nhau, Lãnh Ngạn nặng nề nhìn Doãn Tiêu Trác, “Tiêu, tôi để Duy Nhất ở đây, cũng bởi vì đi cùng với tôi không an toàn, cậu cũng đừng để tôi thất vọng!”

“Yên tâm đi! Cô ấy là em gái tôi! Tôi sẽ để cho cô ấy gặp chuyện không may sao?” Doãn Tiêu Trác rất cam đoan.

“Vậy thì tôi yên tâm! Cô ấy có em bé, ở nhà mẹ đẻ, lại có cậu chăm sóc, đều tốt cho cô ấy cũng như đứa bé!”

“Cậu hoàn toàn có thể yên tâm, cha tôi ném công ty cho tôi, mỗi ngày không có việc gì, muốn ôm cháu đến điên rồi! Bây giờ cuối cùng ông cũng có việc để làm!” Hình như Doãn Tiêu Trác die enda anle equu ydonn thấy được tiến trình thật tốt, rốt cuộc không bị cha bức hôn, cưới tiểu thư nhà họ Kiều chán ngán đến tận cổ đó.

“Được rồi! Tôi đi nhìn Duy Nhất, cô ấy còn chưa ăn cơm nữa!” Lãnh Ngạn vỗ vỗ bờ vai bạn, đi ra thư phòng.

Ở ngoài phòng ngủ của Duy Nhất, Lãnh Ngạn bưng khay thức ăn nhẹ nhàng gõ cửa, “Bảo bối, cho anh đi vào!”

“Không muốn! Không cần! Anh càng ngày càng dữ tợn!” Giọng nói oán trách của Duy Nhất truyền từ bên trong ra.

“Ngoan! Đó không phải anh hung dữ với em, là yêu em! Mau mở cửa đi!” Lãnh Ngạn cố gắng dụ dỗ cô.

“Không ra không ra cũng không mở!” Duy Nhất kêu một chuỗi dài lời ca bài con thỏ nhỏ ngoan ngoãn (1) về phía cửa.

Lãnh Ngạn im lặng, gõ cửa cầu xin cô, “Bảo bối, là anh không đúng, là anh sai rồi có được không? Rốt cuộc phải làm như thế nào thì em mới mở cửa?”

Duy Nhất nhanh trí, ý tưởng đột phát, “Anh hát bài Con thỏ nhỏ ngoan ngoãn em lập tức mở cửa!”

“Chuyện này... Duy Nhất... Anh...” Cái này tính sao đây! Trán Lãnh Ngạn đổ mồ hôi.

“Vậy anh đi đi! Em buồn ngủ! Con trai anh bị đói em cũng không quan tâm!” Vũ khí có lực sát thương cực lớn hiện nay của Duy Nhất chính là con trai anh.

Lãnh Ngạn dứt khoát, bằng bất cứ giá nào!

“Con thỏ nhỏ ngoan ngoãn mau mở cửa,

Mở cửa nhanh lên một chút, mẹ muốn đi vào!”

“Không mở không mở, mẹ không trở lại ai cũng không mở!”

Duy Nhất ôm bụng cười ngất trên giường.

“Mẹ không trở lại, ông xã trở lại! Còn không nhanh mở!” Lãnh Ngạn gần như có thể tưởng tượng ra bây giờ cô đã cười thành dáng vẻ gì, chờ sau khi túm được cô đánh mông cô rồi nói.

Chỉ nghe tiếng khóa cửa vang lên, Duy Nhất dieendaanleequuydonn cười nghiêng cười ngả trước mặt anh, anh để đồ ăn xuống, đi về phía cô, chuẩn bị đánh đòn cô.

Duy Nhất nâng bụng, “Muốn đánh thì đánh vào đây!”

Lãnh Ngạn buồn cười, tay nhè nhẹ rơi lên bụng cô, chậm rãi di chuyển, “Bảo bối, anh bưng cơm lên cho em, ngoan ngoãn ăn, anh phải về nhà!”

Kể từ sau hiểu lầm về vụ tai nạn xe của mẹ Duy Nhất sáng tỏ, bọn họ chưa từng tách ra, nghe nói anh phải đi, lòng Duy Nhất ê ẩm, không muốn.

“Anh đi rồi, buổi tối em sẽ không ngủ được!” Cô kéo cánh tay anh, mặt cũng dính lên cánh tay anh.

“Không ngủ được thì gọi điện thoại! Em quên chúng ta trước kia sao?” Anh đỡ cô dậy, “Lại nói, chỉ một tuần lễ, một tuần lễ sau chúng ta không xa rời nhau rồi! Huống chi, mỗi ngày anh sẽ tới thăm em, anh muốn giám sát em có ngoan ngoãn ăn cơm không, có ngược đãi con trai anh không! Cho nên, bây giờ, lập tức ăn cơm! Không để cho anh lo lắng!”

Duy Nhất buông anh ra, lưu luyến không rời, “Thật sao! Em ăn, anh đi đi, về đến nhà gọi điện thoại cho em!”

Anh cười cười, xoa tóc cô, “Được! Về tới nhà lập tức báo cáo cho em! Nào, hôn một chút!”

Duy Nhất ôm chặt cổ anh, chạm khẽ nhàn nhạt biến thành hôn theo tiêu chuẩn thật lâu, cuối cùng, Lãnh Ngạn kéo cánh tay cô ra khỏi cổ, nói lời từ biệt với cô.

Xuống lầu, lúc xuống cầu thang, lại nhìn thấy Doãn Tiêu Trác cười đến cực kỳ khoa trương, trong miệng hát, “Con thỏ nhỏ ngoan ngoãn, mau mở cửa...”

Lãnh Ngạn im lặng, cô nhóc này, một phát phá hoại hình tượng hào quang ba mươi mấy năm của anh! Nhưng mà, rất hạnh phúc...

Nở nụ cười thoải mái...

Một trận hỏa hoạn, khiến công việc của anh vốn bận rộn lại tăng nhiều thêm, chỉ mong tất cả có thể kết thúc trước hôn lễ...

Trong góc khác ở thành phố, còn có một người, cũng bởi vì trận hỏa hoạn này mà phiền muộn.

Nơi sa hoa trụy lạc, anh đổ từng ly chất lỏng đỏ như máu vào trong miệng, trong không khí toàn mùi rượu.

“Hàn! Đừng uống nữa! Uống rượu có tác dụng không?” Địch Khắc chạy tới, đoạt lấy ly rượu trong tay anh.

Dịch Hàn cũng không cướp lại, dứt khoát cầm chai uống.

Địch Khắc thở dài, “Ôi, tôi biết ngay, trong trò chơi trường này, cuối cùng cậu vẫn làm mình bị thương!”

“Có ý gì?” Dịch Hàn cảnh giác.

(1) Lời bài hát Con thỏ nhỏ ngoan ngoãn

小兔子乖乖把门儿开开

Thỏ con ngoan ngoãn mau mở cửa

快点儿开开我要进来

Mở cửa nhanh lên một chút mẹ muốn đi vào

不开不开我不开妈妈不回来谁来也不开

Không mở không mở, mẹ không trở lại ai cũng không mở

小兔子乖乖把门儿开开

Thỏ con ngoan ngoãn mau mở cửa

快点儿开开我要进来

Mở cửa nhanh lên một chút mẹ muốn đi vào

就开就开我就开妈妈回来了

Thì mở thì mở mẹ đã trở lại

我就把门开

Con lập tức mở cửa

Bài hát này được viết theo một câu chuyện cổ tích, ở Việt Nam có tên là truyện “Vâng lời mẹ”