Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 214: Hân phận của Dịch Hàn




“Duy Nhất!” Dịch Hàn vượt lên trước chào hỏi cô.

Từ lần trước sau khi Lãnh Ngạn nói anh để ý người này, anh lập tức cực kỳ để ý Dịch Hàn, lần này cũng đặc biệt chú ý quan sát anh ta.

“Đến mua áo sơ mi?” Ánh mắt Dịch Hàn cố tình hay vô ý quét qua mặt Lôi Đình Ân.

“Đúng vậy! Anh cũng tới mua sao?” Duy Nhất nhìn Amarni trong tay anh, kinh ngạc nói, “Hả, anh cũng thích nhãn hiệu áo sơ mi này sao? Lãnh Ngạn thích nhất đó!”

Ánh mắt Dịch Hàn lóe lên, một ánh sáng khác thường chợt lóe, “Thật sao? Có phải vì trai đẹp nên cách nhìn tương đồng không?” Anh cố làm ra vẻ thoải mái nói.

Duy Nhất không nhịn được cười khẽ một tiếng, “Đúng vậy, đúng vậy! Anh có chuyện thì đi trước đi, tụi em qua xem một chút!”

Cô ra dấu cho Lôi Đình Ân đi cùng, khi Lôi Đình Ân đi qua bên cạnh Dịch Hàn thì vô ý đụng phải Dịch Hàn, Dịch Hàn die edna anle equuy ydonn không để ý, lảo đảo mấy bước, sau lưng anh có mấy bậc cầu thang, lực quán tính thúc đẩy anh bước mấy bước, hơn nữa tiếp tục lui xuống.

Duy Nhất đột nhiên quay đầu lại, phát hiện dáng vẻ anh xuống lầu hết sức quái dị, như một chân xuống lầu. Cuống quýt tới đỡ anh, “Anh làm sao vậy? Không sao chứ?”

Mặt Dịch Hàn đỏ ửng, lúc lắc đầu trong mắt hết sức hoảng hốt, “Không có việc gì! Không có việc gì! Anh đi trước!”

“Anh thật sự không có chuyện gì? Em thấy hình như chân của anh…” Duy Nhất nói ra nghi ngờ của mình.

Dịch Hàn xua tay lia lại, “Thật sự không có chuyện, lần trước anh không cẩn thận vấp ngã, đến nay còn chưa khỏe, cho nên lúc xuống lầu chân hơi đau!”

“Em vẫn nên đỡ anh lên xe đi!” Duy Nhất không yên tâm.

“Thật sự không cần! Địch Khắc đang ở dưới chờ anh, Địch Khắc!” Anh gọi một tiếng, quả nhiên Địch Khắc từ bên kia chạy tới.

Trên mặt Địch Khắc cũng thoáng qua vẻ bối rối, “Cậu sao vậy, té bị thương chân còn phô trương, không phải kêu cậu chờ tôi sao?” Nói xong đỡ Dịch Hàn xuống lầu.

Dịch Hàn gật đầu với Duy Nhất và Lôi Đình Ân, “Bye bye, hai người, tôi đi trước!”

“Bye bye!” Duy Nhất mỉm cười nhìn Địch Khắc đỡ Dịch Hàn xuống lầu.

Dịch Hàn chính là người đàn ông đẹp trai đến cực điểm, hơn nữa bình thường phong độ nhanh nhẹn, chỉ một té bị thương ở chân, ngay cả xuống lầu cũng chật vật như vậy! Sao nơi này không lắp đặt thang máy! Không nghĩ thì thôi, vừa nghĩ như thế, phát hiện thật ra mình chưa bao giờ nhìn thấy anh ấy đi cầu thang, đều đi thang máy!

“Đi thôi! Mua áo sơ mi đi! Vẻ háo sắc! Bị Lãnh Ngạn nhìn thấy lại sẽ ghen!” Lôi Đình Ân gầm nhẹ bên tai cô.

Duy Nhất le lưỡi, cười ha hả đi theo Lôi Đình Ân tiếp tục tìm áo sơ mi.

Mà dưới lầu, Địch Khắc nâng Dịch Hàn lên xe, “Cậu không sao chứ?”

Dịch Hàn lăc đầu, “Không có việc gì.”

“Chuyện gì xảy ra? Sao lại vô duyên vô cớ ngã xuống!” Địch Khắc hỏi.

Cặp mắt sâu của Dịch Hàn híp lại, “Lôi Đình Ân đó đụng phải tôi, cũng không biết anh ta có cố ý không.”

“Bọn họ phát hiện?” Địch Khắc hoảng hốt hỏi.

Dịch Hàn lắc đầu, “Không xác định, nhưng chắc không, tôi không lộ chút dấu vết nào, chỉ có điều, điều này cũng nhắc nhở chúng ta về sau càng phải thêm cẩn thận.”

“Ừm!” Địch Khắc bày tỏ tán thành, “Về sau cậu phải chú ý cầu thang, trên đường bằng một chút vấn đề cũng không có, hoàn toàn giống người bình thường, chính là lên xuống lầu.”

Dịch Hàn bất đắc dĩ, “Bây giờ ở tình huống này tôi đã hơn người bình thường rồi, người giả vờ có thể giống như tôi đi không khác người thường không? Quá trình luyện tập lúc trước… Ôi, bây giờ tôi không dám tưởng tượng, cũng không biết mình gắng gượng như nào để vượt qua, nhưng mà, muốn tôi tiếp tục luyện tập lên xuống lầu, tôi không được! Thật sự không được…”

Bên môi Địch Khắc lộ ra nụ cười hài hước, “Vậy cậu còn thường đi tham gia khiêu vũ? Chỉ với chân kia cậu còn có thể khiêu vũ? Cũng không sợ lộ tẩy?”

Vẻ mặt Dịch Hàn thất bại, “Không phải tôi chỉ nhìn thôi sao?”

Địch Khắc vẫn mỉm cười như cũ nhìn anh, “Chỉ sợ cậu đi vì nhìn người phụ nữ nào đó? Đúng rồi, hôn nhân của cô ấy và Lãnh Dực bị xử không có hiệu lực, có thể đáng tiếc không?”

“Phụ nữ?” Trong tròng mắt đen ngòm dieendaanleequuydonn của Dịch Hàn lóe ra ánh sáng lạnh, “Cậu cho rằng tôi còn có thể tin tưởng phụ nữ sao? Đời tôi ăn thua thiệt của phụ nữ còn ít? Ngay cả mạng cũng liên lụy!”

“Được được! Là tôi chưa nói, tôi cho rằng cô ấy không giống!” Địch Khắc tỏ vẻ đầu hàng.

“Không có gì khác! Phụ nữ nhiều nhất chỉ có thể làm đồ chơi, hoặc con cờ! Kể cả Mỹ Mỹ của cậu, cũng đừng động lòng thật!” Dịch Hàn cảnh cáo.

“Dĩ nhiên sẽ không! Còn chưa có bất kỳ người phụ nữ nào có thể bắt được trái tim Địch Khắc tôi!” Địch Khắc cười lạnh.

“Vậy thì tốt! Mục tiêu của chúng ta là gì, mình nhất định phải rõ ràng!” Dịch Hàn dừng một chút, lại nói, “Nghe nói, Lãnh Ngạn ly hôn, cho con đàn bà thối đó 21% cổ phần, Kỳ Thịnh có 19% ở trong tay cổ đông nhỏ, như vậy trong tay Lãnh Ngạn còn có 60%.”

“Đúng! Vẫn là đại cổ đông! Cậu nói người phụ này ly hôn thành công rốt cuộc có lợi với chúng ta không?” Địch Khắc cau mày hỏi.

“Tôi đã nghĩ, chúng ta chỉ điểm những phóng viên kia huyên náo chuyện của Lãnh Ngạn, Lãnh Ngạn và…” Nói đến đây, anh ngừng lại một lúc, cái tên tiếp theo khiến nơi mềm mại trong đáy lòng anh khẽ nảy mầm, “Công ty của Lãnh Ngạn và Duy Nhất, bao gồm tập đoàn Doãn thị sự nghiệp sẽ giảm mạnh, cổ phiếu mất giá tương đối lợi hại, cho dù cô ta có ly hôn hay không, đều có lợi với chúng ta. Nếu ly hôn, cổ phần của Lãnh Ngạn ít đi rồi, chúng ta xơi tái từng bước một.”

“Xơi tái thế nào?” Địch Khắc hỏi.

“Còn có một người có thể dùng, người có thể khiến Lãnh Ngạn nguyện ý tặng cổ phần cho chỉ còn dư một.” Trong đầu Dịch Hàn thoáng hiện ra khuôn mặt ngây thơ sáng rỡ.

“Điểm này cậu quá tự tin, cô ấy sẽ không phản bội Lãnh Ngạn, tuyệt đối sẽ không!” Địch Khắc tỉnh táo mà phán đoán.

Dịch Hàn chậm rãi gật đầu, “Tôi cũng ý thức được vậy, cho nên nước cờ này không quá chắc chắn, dự bị vẫn phải có!”

“Nếu như không ly hôn?” Địch Khắc lại hỏi.

“Nếu như không ly hôn, thì thực hiện phương án hai, tôi buông tha Kỳ Thịnh không cần, tiếp tục đánh, cho đến khi nó sụp đổ mới thôi!”

“Nhưng mà, cậu xem báo hôm nay chưa, giống như có người giúp Lãnh Ngạn khôi phục danh dự! Sự nghiệp của Kỳ Thịnh luôn tốt như vậy, muốn khôi phục nguyên khí rất dễ dàng!” Địch Khắc ném tờ báo cho anh.

Dịch Hàn cũng không nhìn, “Không sao cả, cùng lắm thì ngọc thạch câu phần *, tôi không chiếm được, cứ phá hủy!”

(*) ngọc thạch câu phần: đá ngọc cùng nát, cùng bị tổn hại.