“Em dám!” Doãn Tử Nhiên nổi giận đùng đùng đứng lên, “Mỹ Mỹ, nếu em dám kéo Duy Nhất đi thẩm mỹ, anh cắt em thành tám khúc!”
Địch Khắc cũng không vui, “Sao Doãn tiên sinh lại tiến hành uy hiếp bạn gái tôi? Còn sỉ nhục nghề nghiệp của tôi? Tôi muốn kiện anh!”
Mỹ Mỹ vội vàng trấn an Địch Khắc, “Anh không có chuyện gì à! Là tự tụi em tìm chuyện, đừng xen vào!”
Duy Nhất cũng mãnh liệt túm vạt áo của Doãn Tử Nhiên, “Kẻ điên này, nhanh ngồi xuống! Nổi điên làm gì!”
Dịch Hàn thấy thế, đi ra hòa giải, “Được rồi được rồi, tất cả đừng ồn ào! Mọi người cũng ăn gần xong rồi, giải tán đi!” Nói xong anh gọi nhân viên phục vụ đến tính tiền.
“Ai cần anh tính tiền? Nói Duy Nhất mời khách, đương nhiên do tôi thanh toán!” Doãn Tử Nhiên ném một xấp tiền xuống, đứng lên kéo cánh tay Duy Nhất rời đi.
Dịch Hàn nhìn theo bóng lưng bọn họ, khẽ mỉm cười, “Thôi, chúng ta cũng đi thôi, nhị thiếu gia nhà họ Doãn tuổi trẻ khí thế lớn, đừng so đo với cậu ta.”
Duy Nhất bị Doãn Tử Nhiên túm chặt bước chân lảo đảo, lúc ra ngoài nhà hàng, gạt mạnh tay anh, “Buông em ra! Hôm nay anh nổi điên gì vậy! Đắc tội người ta rồi!”
“Em không nỡ đắc tội?” Doãn Tử Nhiên dieendaanleequuydonn tức tối nhìn cô, “Dịch Hàn đó, anh đã cảnh cáo em không được đi cùng anh ta, sao em không nghe?”
Duy Nhất cũng bị thái độ của anh chọc giận, “Vì sao em phải nghe anh?”
“Anh ta hiển nhiên không có ý tốt, có dụng ý khác với em!” Doãn Tử Nhiên chỉ vào mũi cô nói.
Cô đưa tay đập tay anh, “Vậy thì thế nào? Bây giờ em độc thân, vốn có thể có dụng ý khác với em!”
“Vậy sao anh không thể?” Doãn Tử Nhiên rất khó chịu.
“Bởi vì anh là chị em của em!” Duy Nhất xoay người chạy về phía tắc xi.
Chị em… Doãn Tử Nhiên nhớ kỹ hai chữ này, rất thất bại…
“Anh tiễn em!” Anh không quên gọi theo bóng lưng Duy Nhất.
“Không cần!” Lời vừa dứt trong nặng nề đóng lại trong nháy mắt.
Lên tắc xi, điện thoại di động của Duy Nhất vang lên, cô vừa nhận, đã nghe được giọng nói dịu dàng của Dịch Hàn, “Duy Nhất, chuyện tối nay thật xin lỗi em, để cho em khó chịu.”
Phong thái của Dịch Hàn khiến Duy Nhất bình tĩnh lại, cô cũng dùng giọng nói dịu dàng giống vậy trả lời, “Không có việc gì, không liên quan đến anh.”
“Ha ha, anh chỉ lo lắng em không vui vẻ, nghe em nói không có việc gì anh yên tâm! Doãn Tử Nhiên chỉ quan tâm em, đừng tức giận cậu ta.”
Mỗi một câu một chữ của Dịch Hàn đều tỏ vẻ anh thành thục mà biết kiềm chế, đồng thời cũng thể hiện anh quan tâm Duy Nhất. Duy Nhất âm thầm cảm thấy, đàn ông già dặn đúng là đàn ông già dặn, thành thục chững chạc hơn nhiều!
Cô cười trả lời, “Em biết rõ, em thật sự không có chuyện gì, tốt nhất anh nên an ủi bạn của anh đi!”
“Được rồi! Bye bye!” Âm cuối dịu dàng trong giọng nói của Dịch Hàn dừng bên tai, có thể lưu lại tiếng ngân cho người ta.
Duy Nhất ngáp một cái, thật sự muốn ngủ, nhìn thời gian, mới hơn chín giờ, có thể gần đây mình quá mệt mỏi. Điện thoại di động trong túi xách rung, là ai?
Cô lấy điện thoại di động ra nhìn, là bác sỹ Lục – bác sỹ tư của nhà họ Lãnh.
Nhà họ Lãnh có tổng cộng hai bác sỹ tư, từ sau lần Duy Nhất sinh non, Lãnh Ngạn lưu số của hai bác sỹ die endanl eêquuyd onn trong điện thoại di động của cô, sợ lỡ như cô xảy ra điều gì ngoài ý muốn, có thể tìm bác sỹ trước. Chỉ có điều cô không biết, bác sỹ Lục cũng có số của cô, trễ như thế, còn tìm cô có chuyện gì?
Chẳng lẽ Lãnh Ngạn bị bệnh?
Nghĩ tới đây, đột nhiên thần kinh cô khẩn trương, vội vàng nghe, “Alo, bác sỹ Lục, xin chào, tôi là Duy Nhất.”
“Thiếu phu nhân, Lãnh tiên sinh ở bên cạnh sao?”
Thì ra bác sỹ Lục còn không biết cô đã chuyển ra ngoài. Cô không biết trả lời sao, suy đoán hàm hồ, “Cái này… Anh ấy không ở đây.”
“Vậy mời thiếu phu nhân chuyển lời cho Lãnh tiên sinh, điện thoại di động của ngài ấy tắt máy.” Bác sỹ Lục cũng không để ý Duy Nhất có đồng ý chuyển lời hay không, nghĩ chắc phải vậy đã nói, “Ngài ấy muốn tối nay tôi đưa pethidine nhưng không có. Còn nữa, thiếu phu nhân, tôi không thể không nhắc nhở cô, hiện tại Lãnh tiên sinh rất lệ thuộc vào pethidine, gần như muốn nghiện, pethidine có tác dụng phụ rất lớn, tốt nhất ngài ấy nên dừng lại.”
(*) Pethidine Hydrochloride là thuốc giảm đau trung ương tổng hợp có tính chất giống morphin, nhưng pethidin có tác dụng nhanh hơn và thời gian tác dụng ngắn hơn so với morphin. Tác dụng phụ: gây nghiện (nguồn: thuocbietduoc)
“Pethidine? Anh ấy đang dùng pethidine sao?” Duy Nhất hoàn toàn không biết chuyện này.
“Cô không biết?” Bác sỹ Lục cũng rất kinh ngạc, “Nhiều năm trước tới nay Lãnh tiên sinh vẫn có hiện tượng mất ngủ nghiêm trọng, có thói quen uống thuốc ngủ. Vốn năm nay có vẻ khá hơn một chút, nhưng gần đây tái phát, hơ ưnã kèm thêm triệu chứng lo âu nghiêm trọng, uống thuốc ngủ dường như không có hiệu quả, không biết ngài ấy tiêm pethidine từ khi nào, tôi khuyên ngài ấy, ngài ấy cũng không nghe, hôm nay tìm tôi muốn thuốc…”
“Anh ấy ở đâu?” Trong lòng Duy Nhất vừa đau vừa tức, người đàn ông này, nhất định do Thượng đế phái tới hành hạ cô! Thì ra chuyện anh nói anh uống thuốc ngủ không phải nói giỡn, cô thật sự quá không cẩn thận!
“Bên bờ biển, ngài ấy muốn tôi đưa đến căn nhà bên bờ biển…” Không đợi bác sỹ Lục nói hết, Duy Nhất đã tắt điện thoại rồi, để lái xe đổi hướng ra bờ biển.
Đứng trước căn biệt thự xinh đẹp màu trắng, dù thế nào Duy Nhất cũng không thể ngờ mình lại lần nữa tự chui đầu vào lưới, người đàn ông này, là số kiếp trong mệnh của cô, là ma quỷ cô không trốn khỏi…
Móc chìa khóa ra, lại phát hiện cửa không khóa, nhẹ nhàng đẩy đã mở ra, trong phòng khách hoàn toàn tăm tối, không thấy bóng dáng anh, lên tầng trên tìm phòng ngủ trước, sau đó thư phòng, sau khi tìm xong từng gian phòng, vẫn không có bóng dáng người, cuối cùng cô nghĩ ra lên vườn hoa sân thượng.
Chạy thật nhanh lên sân thượng, đẩy cửa ra, dưới ánh sao trời, anh ngồi trên chiếu, nhưng bóng lưng dưới ánh sao nhàn nhạt càng thêm vẻ cô đơn, mà bên cạnh anh một đống chai rượu đổ nghiêng ngả.
“Bây giờ mới đưa tới?” Anh cũng không quay đầu, cầm bình uống một ngụm rượu lớn, lạnh lùng nói.
Ngực Duy Nhất kìm nén đến muốn nổ tung, tức giận và đau lòng rối rắm, hận không thể đánh tỉnh anh.
Cô xông lên trước đoạt lấy rượu của anh ném mạnh lên đất, nước mắt rơi như mưa.